Ông Chủ Mắc Chứng Nghiện Yêu

Chương 8.1: Mộ Nam Kình, cho em (1)

Ngay khi Mộ Nam Kình đến cửa văn phòng, anh đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của La Thi Thi hết đợt này đến đợt khác qua cánh cửa.

Từ thanh âm truyền tới có thể nhận ra người phụ nữ đã hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, giờ phút này không biết hành vi của cô có bao nhiêu phóng đãng.

Hình ảnh trong đầu quá mức nóng bỏng, Mộ Nam Kình không muốn đợi thêm nữa, anh kéo cà vạt, lưu loát quẹt thẻ rồi mở cửa.

Khi vừa bước vào văn phòng, anh đã ngửi thấy một mùi hương nữ tính nồng đậm trong không khí.

Vừa ngọt ngào, lại vừa quyến rũ, giống hệt như tối hôm qua, mê hoặc người ta phạm tội.

Lúc này, hương vị của người phụ nữ phảng phất khắp văn phòng của anh, giống như động vật dùng mùi hương để đánh dấu lãnh địa.

Điều này mang lại cho Mộ Nam Kình một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Đôi mắt đen của anh dao động, giơ tay khóa cửa lại, anh quét mắt nhìn quanh văn phòng một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của La Thi Thi.

Ghế của anh trống không nhưng tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ không ngừng vang lên, lúc này dường như cô sắp đạt cao trào, thanh âm càng thêm thống khổ và gấp gáp.

“A…a…a…a… nhanh…nhanh chút nữa…ưm…a…a…a…”

Mộ Nam Kình chỉ dừng lại một chút, sau đó xác định hướng phát ra âm thanh.

Cặp đùi thon thả của anh mở ra, đi đến phía sau bàn làm việc.

Quả nhiên vừa đi tới, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng da^ʍ mỹ trên tấm thảm Ba Tư của mình.

Người phụ nữ đã sớm từ trên ghế ngã xuống, lúc này tứ chi đang chạm đất, quay lưng về phía anh. Phần mông ướŧ áŧ của nhô cao, vạt váy dài đỏ được vén lên lưng, tùy tiện để lộ bờ mông đẫy đà.

Nhìn kỹ có thể thấy, khe hở giữa hai mông đã sưng đỏ không chịu được, hai phiến thịt mảnh mai đang kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt sưng tấy do bị máʏ яυиɠ cắm vào, đang không ngừng mấp máy môi, chất lỏng trong suốt bắn ra liên tục, phun thành từng đường cong da^ʍ mĩ, rồi đều rơi xuống tấm thảm có giá trên trời của Mộ Nam Kình.

“A…a… ưm… ra… em ra… a…a…a…”

Người phụ nữ giống một con cɧó ©áϊ đang quỳ rạp trên mặt đất, xương bánh chè bị ma sát đến đỏ bừng, nhưng cô không để ý chút nào. Cái miệng nhỏ phía trên không ngừng phát ra những tiếng dâʍ đãиɠ, bờ mông phía dưới thỏa sức phóng túng vặn vẹo.

“A…a…a…mạnh…mạnh nữa…ưm…ưm…ưm…”

Đại khái là sắp đạt cao trào nên cơ thể của La Thi Thi bỗng nhiên căng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa ra sau, hai mắt khép hờ, bờ mông phóng đãng vểnh lên cao, toàn thân tạo thành một đường vòng cung giống như lưỡi liềm.

Nhưng cao trào của La Thi Thi không đến như mong đợi.

Cô chỉ nghe vo vo một tiếng, máʏ яυиɠ trong cơ thể đột nhiên dừng lại.

“A…ưm…a…” Bị dừng lại nửa chừng khiến La Thi Thi rêи ɾỉ ngồi dậy, lông mày cô cau lại, có vẻ cô có chút bất mãn với kết quả này, nhưng cô không hề dừng lại.

Cái mông nhỏ nhếch lên cao hơn, cây gậy không còn rung cơ thể nên cô dùng sức khiến tiểu huyệt của mình co rút lại, tiếp tục dùng cây gậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ những điểm mẫn cảm.

“Ưm…chỗ đó…chỗ đó…tại sao không với tới…ô…ô…ô…ô…”

Tuy nhiên, thể lực của La Thi Thi có hạn, lúc trước cô đã bị cây gậy làm cho cao trào hơn mười lần, sớm đã thích ứng với độ rung mạnh, hiện tại không có độ rung trợ giúp, cô không thể có được cảm giác sung sướиɠ lúc trước.

Người phụ nữ gấp đến phát khóc, cô cắn chặt môi dưới, trông rất đáng thương.

Cô thậm chí còn không phát hiện có người đứng sau lưng mình.

Có vẻ như cô gái nhỏ rất thích món quà mà anh tặng cho cô.

Tuy nhiên, đồ thật đã đến, thứ đồ mô phỏng kia đương nhiên phải nhường vị trí.

Người đàn ông phía sau ăn mặc chỉnh tề, khí chất cao quý, chỉ có phần dưới sưng lên thể hiện du͙© vọиɠ không kiềm chế.

Bàn tay to của Mộ Nam Kình tao nhã đặt điện thoại lên bàn, sau đó tiếng răng rắc vang lên, anh đã cởi dây thắt lưng.

Một giây tiếp theo, La Thi Thi cảm thấy mông bị ấn xuống, hai ngón tay cứng cáp mạnh mẽ đột nhiên tiến vào trong hoa huyệt.

“A…a…a…ưm…ưm…”

Vòng tròn bên ngoài hoa huyệt cũng là bộ phận nhạy cảm, ngón tay còn lại của người đàn ông không chút keo kiệt cọ vào vòng tròn bên ngoài của người phụ nữ, khiến tay anh dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.

La Thi Thi cảm thấy dòng điện một lần nữa tiến vào trong cơ thể, cô lấy lại tinh thần, bắt đầu rêи ɾỉ.

Lúc này cô không rảnh bận tâm xem ngón tay này là của ai, cô chỉ biết làm cho tiểu huyệt càng điên cuồng co rút lại, giống như muốn khóa chặt bàn tay to lớn trong cơ thể mình.

Nhưng mọi thứ không như La Thi Thi mong muốn, cô chỉ cảm thấy đồ vật bên trong đang trượt đi, bàn tay to cùng với máʏ яυиɠ đang rời khỏi cơ thể cô.

"Ách ... đừng đi ... đừng đi…ô…ô…ô..." La Thi Thi nổi giận, nước mắt trực tiếp trào ra, thân dưới của cô hoàn toàn trống rỗng, ngay cả cây gậy không rung cũng không có, chỉ còn lại tiểu huyệt đang mấp máy môi không thỏa mãn ở giữa không trung.

Đã lâu như vậy mà chưa thể đạt cao trào, La Thi Thi khổ sở đến cực điểm, cô trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc, cái mông nhỏ vẫn vô thức nâng lên vặn vẹo.

“Ô…ô…khó chịu quá… khó chịu quá… ô…ô…ô…”

Nhìn thấy bộ dạng không vừa ý của La Thi Thi, Mộ Nam Kình vừa thấy tức giận vừa thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ của mình khóc như “lê hoa đái vũ”*, trong lòng anh lại cảm thấy thương tiếc.

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Tất nhiên anh sẽ không làm khó cô, cô muốn, nhưng anh còn muốn hơn.