Sáng hôm sau.
Tập đoàn Nam Thiên là doanh nghiệp hàng đầu ở Giang Thành, cũng là ngành sản nghiệp lớn nhất của Mộ gia, nằm ở trung tâm tấc đất tấc vàng của Giang Thành.
Tòa nhà Nam Thiên là nơi người bình thường không thể tiến vào, đâu đâu cũng có bảo vệ, không ai can đảm tự tiện xông vào.
La Thi Thi chỉ quẹt thẻ ra vào do Mộ Nam Kình câp cho vào lỗ hổng trên cánh cửa, sau đó cô một đường đi đến thanh máy chuyên dụng của tổng tài, lên thẳng văn phòng của tổng giám đốc.
Sau khi quẹt thẻ, cánh cửa của văn phòng mở ra, cô phát hiện căn phòng lớn xa hoa không có một bóng người.
La Thi Thi cũng không quan tâm, cô vén một lọn tóc, giẫm lên tấm thảm đắt giá bước vào phòng, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, sau đó cô cởi giày, ngồi xuống ghế của Mộ Nam Kình.
Đôi chân dài như tuyết trắng nõn thoải mái co lên, chiếc váy dài vô tình trượt lên đùi, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ren giữa hai chân.
La Thi Thi dựa vào tay vịn, ngồi trên ghế xoay một vòng, cuối cùng không biết cô tìm đâu một tờ giấy bong bóng, ngồi ấn ấn tự giải trí đến vui vẻ.
Hôm nay cô không trang điểm, lộ ra mặt mộc tinh tế, cô chỉ tô chút son khiến làn da trắng nõn nhẵn mịn, hồng hào mềm hại hơn, trông cô vừa mang sức sống thanh xuân trẻ trung, lại vừa lẳиɠ ɭơ quyến rũ.
La Thi Thi mặc bộ váy đỏ với mái tóc xoăn gợn sóng, vòng eo tinh tế, dáng người phập phồng. Bộ ngực cao ngất của cô được đặt trên mép bàn, để lộ ra khẽ ngực thật sâu. Từ trên cao nhìn xuống, bộ ngực của cô trông như một tác phẩm đồ sộ, khiến người khác mơ màng.
Trong phòng họp ở tầng dưới.
Ở cuối chiếc bàn dài, nhân vật chính đang mặc một thân tây trang xa xỉ được làm thủ công, anh ngồi thẳng lưng, không nói lời nào.
Nhìn như Mộ Nam Kình đang lạnh lùng nghe cấp dưới báo cáo, nhưng thực ra anh đã sớm không tập trung từ lâu.
Đôi mắt đen láy dừng ở đoạn video giám sát có độ nét cao trên chiếc máy bảng trong tay, đem cảnh xuân vô hạn của cô gái thu hết vào tầm mắt.
Cô ấy lại không mặc áo ngực.
Mộ Nam Kình đưa tay lên, phóng to màn hình, anh mơ hồ nhìn thấy một mảng dấu hôn dày đặc xung quanh núʍ ѵú của La Thi Thi.
Những dấu hôn đó đều do anh để lại sau khi cô ngủ say.
Cô gái kia ngay cả khi đang ngủ, âm thanh phát ra cũng rất êm tai, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến anh phát điên rồi mất kiểm soát, muốn cô một lần rồi một lần.
Sau khi bài báo cáo của trưởng phòng thông tin kết thúc, Mộ Nam Kình khẽ gật đầu, vẫn tích chữ như tích vàng đánh giá vài câu, sau đó trưởng phòng tài vụ tiến lên báo cáo.
Cùng lúc đó, người đàn ông bắt chéo hai bàn tay, lười biếng ngả về phía sau, anh vừa nhìn La Thi Thi đang lục lọi tò mò trên bàn làm việc của mình, vừa nhớ lại sự điên cuồng của đêm qua.
Trong đầu Mộ Nam Kình hiện lên cơ thể mềm mại của người phụ nữ và khuôn mặt quyến rũ khi đạt cao trào, yết hầu anh hung hăng trượt lên một chút, màu mắt tối sầm lại.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, cuộc họp còn một tiếng nữa mới kết thúc.
Anh không nhịn được nữa, dứt khoát lấy điện thoại di động, mở phần mềm trò chuyện và gửi một tin nhắn.
[Bàn làm việc của tôi có vui không?]
La Thi Thi rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của Mộ Nam Kình.
Mộ Nam Kình thêm bạn với cô lúc nào? Sao anh ta biết cô đang chơi đùa trên bàn của anh ta?
Cô cảnh giác nhìn lên, chỉ thấy một chấm đỏ nhấp nháy trên đỉnh đầu, không ngờ Mộ Nam Kình còn lắp camera giám sát trong văn phòng của mình ...
La Thi Thi vội vàng đứng thẳng người, hai chân trên ghế buông xuống, đổi sang một tư thế ngồi tao nhã, cẩn thận gõ vài chữ, đoan chính nói: [Thực xin lỗi, Mộ tổng, vừa rồi em có chút nhàm chán.]
Tâm trạng còn chưa kịp ổn định, cô lại nhận được một tin nhắn khác.
[Nếu nhàm quá thì ở ngăn kéo thứ hai bên tay phải, có một thứ giúp em giải tỏa nỗi buồn, lấy nó ra đi.]
La Thi Thi biết brn thân đang bị theo dõi, vì vậy cô đành phải ngoan ngoãn mở ngăn kéo.
Ngay sau khi ngăn kéo được mở ra, một chiếc máʏ яυиɠ màu da thô to bất ngờ nhảy ra.
Máʏ яυиɠ được kích hoạt từ xa, kêu vo vo không ngừng nghỉ, ở trong ngăn kéo nảy qua nảy lại, La Thi Thi vội vàng dùng tay đè nó lại.
Độ rung của chiếc máʏ яυиɠ quá lớn, làm cho tay của La Thi Thi bị tên đến không còn cảm giác.
La Thi Thi không biết phải làm gì cho đến khi tin nhắn thứ ba được gửi đến, lời văn trần trụi khiến mặt cô đỏ bừng.
[Đem cây gậy cắm vào tiểu huyệt của Thi Thi, anh muốn nhìn Thi Thi phun nước.]
La Thi Thi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn camera giám sát. Cô uy khuất liếʍ môi, hai mắt ngân ngấn nước, khiến người ta thương xót không thôi.
Cô đang cầu xin sao?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của La Thi Thi, trái tim của Mộ Nam Kình thực sự rung động, nhưng đáng tiếc anh sẽ không lùi bước trước loại chuyện này.
Người đàn ông di chuyển ngón tay của mình một cách tiêu soái, đánh ra một câu: [Bây giờ anh đang ở trong phòng họp, em tới đây làm cũng được.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, Mộ Nam Kình lại bật mặt camera trước lên, chụp nơi đũng quần vốn đã căng phồng của mình, chọn một ảnh rồi gửi cho cô gái nhỏ.
La Thi Thi: "..."
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.
Đại khái ngày hôm qua mới được ăn mặn, La Thi Thi vừa mới cầm cây gậy lớn trong tay không lâu, thân dưới đã bắt đầu ngứa ngáy, bên trong có chút ẩm ướt.
Cô khó chịu ngồi tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn camera, giống như đang nhìn Mộ Nam Kình ở phía đối diện.
[Tiếp tục.] Tin nhắn của Mộ Nam Kình truyền đến.
La Thi Thi dựa lưng vào ghế, từ từ nâng chân lên, hai chân ngọc ngà mở rộng đặt trên mặt bàn, sau đó một tay cầm cây gậy lớn, một tay vén váy lên.
Cảnh riêng tư bên dưới ngay lập tức được hiển ra trên màn hình với độ nét cao của Mộ Nam Kình: chiếc qυầи ɭóŧ ren của người phụ nữ đã ướt đẫm, một vài sợi lông mao nhô ra từ chiếc qυầи ɭóŧ ren đen, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Phía dưới của Mộ Nam Kình nhanh chóng sưng lên.
Anh dùng một tay che côn ŧᏂịŧ của mình lại, chậm rãi vuốt ve nó, tay kia tiếp tục ra chỉ thị: [Cởϊ qυầи lót, cho kim chủ ba ba xem tiểu huyệt của Thi Thi.]
~
La Thi Thi: Quả nhiên kim chủ bị lãnh đạm, cho nên thích xem phụ nữ thủ da^ʍ!
Mộ Nam Kình: Ồ? Vậy để anh “súng thật đạn thật” nhé?