Qua kiểm nghiệm của Mộ Nam Kình, La Thi Thi quả thực là xử nữ.
Chỉ cần chọc nhẹ vào, đầu ngón tay liền có thể chạm vào một lớp màng mỏng.
Anh hơi kinh ngạc một lúc, sau đó liền khôi phục lại tinh thần, chắc là Vương tổng vẫn chưa kịp chạm vào cô ấy.
Thanh âm mềm yếu của La Thi Thi than nhẹ: “Mộ tổng... Mộ tiên sinh...”
Bàn tay nhỏ của cô túm lấy áo Mộ Nam Kình, ngước nhìn anh với đôi mắt lờ mờ. Phía dưới, chiếc váy đã bị kéo lên tận eo, bắp đùi trắng nõn run rẩy hơi mở ra, nghênh đón bàn tay của anh.
Tình cảnh này quả thực có chút nóng bỏng, Mộ Nam Kình đã từng tưởng tượng khung cảnh này rất nhiều lần, nhưng anh chưa từng hy vọng xa vời sẽ có một ngày được như ước nguyện.
Mộ Nam Kình hơi thất thần, nhưng chỉ trong chốc lát, lý trí liền nhanh chóng trở lại.
Ngón tay dài ngả ngớn vẻ một đường bên trong hoa huyệt, sau đó lại lạnh lùng rời đi.
Người đàn ông khôi phục dáng vẻ ưu nhã, bầu không khí nóng bỏng trong phòng hạ xuống một cách đột ngột, chỉ có những tiếng rên nhẹ và thở gấp thể hiện những hàm ý mê hoặc lòng người.
Anh hơi cúi người, hơi thở ấm nóng phả vào mặt La Thi Thi, nói ra một câu vô cũng trần trụi: “Cô còn chưa ướt thì tôi cắm như thế nào?”
Lời trách móc trắng trợn làm cho La Thi Thi tỉnh táo lại, khuôn mặt cô đỏ lên, cô cắn môi dưới, nói: “ Mộ tổng, tôi… tôi sẽ tự làm bản thân ướt ngay bây giờ…”
Nam nhân nhẹ giọng “Ừ” một tiếng coi như là câu trả lời. Anh đổi một tư thế khác, hai tay chống ở hai bên sườn La Thi Thi, thân hình cao lớn đem cô khóa lại, sau đó thản nhiên nhìn cô.
La Thi Thi thầm nghĩ, Mộ tổng quả thật bị bệnh liệt dương… nếu không, sao không trực tiếp đè cô, mà lại thích nhìn cô thủ da^ʍ chứ?
Cô chỉ oán thầm trong giây lát, sau đó liền chuyển sang chế độ làm việc một cách nhanh chóng.
La Thi Thi chầm chậm kéo vạt váy lên, cho đến khi cặp đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Tiếp đó, bàn tay còn lại của cô cởi chiếc qυầи ɭóŧ ren xuống đến mắt cá chân, sau đó đôi giày cao gót nâng lên, đôi chân thon dài trắng nõn thoát khỏi sự trói buộc của chiếc qυầи ɭóŧ, thẹn thùng cọ sát khiến người khác nhìn qua liền mơ màng.
Cô liếʍ môi, nhẹ nhàng túm lấy cà vạt của Mộ Nam Kình, khiến cơ thể anh sát vào cô, sau đó đôi chân ngọc ngà mở ra, khu vườn bí ẩn lộ ra trước mặt của Mộ Nam Kình một cách triệt để.
Lông ở nơi đó rất thưa thớt, hai múi thịt no đủ khép chặt, là âʍ ɦộ hàng thật giá thật của xử nữ.
“ Mộ tổng…”
La Thi Thi thấp giọng nỉ non, hai mắt cô đầy vẻ ẩn ý nhìn người đàn ông trước mặt, đông thời một bàn tay đi xuống sờ vùng bụng dưới, ngón tay thuần thục vuốt ve vòng quanh múi thịt.
La Thi Thi rất nhanh đã khiến dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, càng về sau động tác của cô càng thêm vội vàng. Cô không ngừng thở gấp, chiếc cổ thiên nga căng chặt, thân hình gợi cảm uốn eo một cách không thể khống chế được, lẳиɠ ɭơ phát ra những tiếng dâʍ đãиɠ.
“Ưm… Mộ tổng… ưm…” La Thi Thi chìm trong du͙© vọиɠ không ngừng kêu tên Mộ Nam Kình.
Lúc cô sắp đạt cao trào, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng vô cùng gợi cảm, mỹ miều đến động lòng người.
Ánh mắt của Mộ Nam Kình hiếm hoi dao động một chút, nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt đang bị La Thi Thi giày vò một cách trần trụi, trong đầu đột nhiên hiện lên một cụm từ: lạt thủ tồi hoa*.
*Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.
Cuối cùng anh không thể thờ ơ được nữa, bàn tay lớn hạ xuống, nhanh chóng ôm lấy chiếc eo mảnh như cây dương liễu của cô gái, chỉ cảm thấy có một mùi hương nồng đậm của xử nữ xộc thẳng vào mũi, làm cho anh có chút choáng váng.
Mộ Nam Kình để cho hạ thân lầy lội kia dán sát vào đũng quần tây của anh.
Dâʍ ŧᏂủy̠ ấm nóng của cô gái thấm qua lớp vải, dính lên côn ŧᏂịŧ đang nhanh chóng bành trướng.
Mộ Nam Kình chỉ cảm thấy da đầu run lên, anh hơi khom lưng, trán anh dựa vào người cô, gắt gao ôm cô gái trong lòng.
Phần lưng mạnh mẽ hữu lực của người đàn ông cong như một cây cung, đem La Thi Thi hoàn toàn vây lại, mà mũi chân của cô chỉ cách mặt đất một chút, hai tay cô tự giác ôm cổ anh, hai chân cố gắng leo lên nhưng không thành, thắt lưng của người đàn ông thật sự rất cao.
Mộ Nam Kình chỉ nghe thấy cô gái đang ôm cổ mình vội vàng nói: “Mộ tổng… anh xem em đủ ướt chưa…ưm…”
Thanh âm này, mềm mại không xương, thơm ngát như mùi hoa lan.
Mộ Nam Kình chậm rãi hít một hơi, khinh bỉ đánh giá: “Miễn cưỡng… được 10 vạn.”
Dứt lời, anh dùng lực ôm hai chân của La Thi Thi lên, đem cô dựa vào tường, sau đó lách cách một tiếng cởi bỏ dây lưng, côn ŧᏂịŧ thô to tráng kiện nhảy ra.
La Thi Thi cảm thấy có một cây gậy nỏng bỏng đang kề sát cửa huyệt của cô.
Cơ thể cô theo bản năng run lên, hay tay ôm chặt cổ Mộ Nam Kình, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh, cô nhắm mắt lại, chờ côn ŧᏂịŧ tiến vào.
Nhưng giây tiếp theo, cằm cô bị bóp tới đau, cô chỉ thấy người đàn ông này đang nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt phức tạp.
“La Thi Thi, nếu đã trêu chọc tôi thì đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”
“Ưm… không chạy… a…” La Thi Thi thở gấp không ngừng, lúc này cô chỉ muốn côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cắm vào, cô cố gắng hạ người xuống, bờ mông phóng đãng vặn vẹo.
“Mộ tổng… cho em…”
Mộ Nam Kình thấy phản ứng này của cô liền không rụt rè nữa, anh nâng hai chân cô lên, qυყ đầυ nhắm ngay cửa huyệt, sau đó đâm rách tầm màиɠ ŧяiиɧ kia.
Côn ŧᏂịŧ tráng kiện màu đen nháy mắt xỏ qua hoa huyệt mềm mại của cô gái, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều tiến vào. Vách thịt bên trong như có hàng trăm cái miệng không ngừng hút chặt côn ŧᏂịŧ.
Con ngươi của Mộ Nam Kình căng thẳng, anh nâng chân của La Thi Thi lên, mở rộng ra để anh có thể đứng lên làm cô.
“Ưm a… côn ŧᏂịŧ thật lớn… thật thoải mái… a…a…Mộ tổng… nhẹ một chút…”
Sau vài va chạm ngắn ngủi, La Thi Thi bị cắm đến mức cả người run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, đầu óc cô trống rỗng, nói nhăng nói cuội rồi đạt cao trào.
Trước đây cô nói ai bị bệnh liệt dương? Dù sao cũng không phải Mộ Nam Kình.
~
Mộ Tổng: Tôi? Bệnh liệt dương? Trò cười! Tôi là nam chính đấy nhé!