Sau Khi Xuyên Thư, Tôi Bị Vai Chính Thụ Cầm Tù

Chương 5: Hôm nay không thao huyệt em (h)

Chương 5: Hôm nay không thao huyệt em (h)

Editor: Dĩm

Giang Ngộ không biết trong đầu Thẩm Ý đang suy nghĩ lung tung cái gì, hắn chỉ biết người đang ngồi trên sàn nhà này chính là người mà hắn mơ ước mấy năm nay.

Thẩm Ý co lại thành một quả bóng nhỏ, hai chân khép chặt, cố gắng che thân thể trần trụi của mình lại, nhưng Giang Ngộ lại duỗi tay nắm lấy cằm cậu, ép buộc cậu ngẩng đầu lên.

“Đừng che.” Giang Ngộ ngồi xổm xuống, nắm lấy cẳng chân Thẩm Ý, không cần dùng lực đã dễ dàng đem hai chân tách ra.

Hoa huyệt cất giấu giữa hai chân bại lộ ra bên ngoài, nhan sắc phấn nộn, vừa nhỏ vừa ngoan đang ẩn nấp.

Hai chân Thẩm Ý run lên, sững sờ, khϊếp sợ lại hoang mang, cả người hoàn toàn bị bại lộ ngay trước mặt người đàn ông, trong lòng dâng lên một cỗ xấu hổ.

Giây tiếp theo, cảm nhận được đôi môi mát lạnh phủ lên môi cậu, Giang Ngộ bế Thẩm Ý khỏi sàn nhà lạnh lẽo, dây lưng va vào cột nước phát ra tiếng leng keng, đập vào lỗ tai Thẩm Ý, như muốn nói cho cậu biết, đây là thật.

Đến tột cùng nơi nào xảy ra vấn đề.

Giang Ngộ hôn rất cẩn thận, đầu lưỡi vươn vào, liếʍ liếʍ, dễ dàng cạy mở đôi môi đang khép lại, toàn thân tê tê dại như điện giật.

Đầu lưỡi mềm mại chui vào khoang miệng, công thành vây lấy buộc Thẩm Ý yếu ớt há miệng.

Hai mắt Thẩm Ý ầng ậc nước, mờ mịt trông rất thuần khiết, hơi nóng từ vòi hoa sen tỏa ra lượn lờ vây lấy hai người.

Cũng không biết Giang Ngộ học từ đâu, hắn thường thường dùng đầu lưỡi cào cào lưỡi Thẩm Ý, rồi mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cậu đưa vào trong miệng hắn, khoang miệng mỗi một chỗ một góc đều bị thăm dò, nước miếng không nuốt vào được liền chảy ra ngoài. Giang Ngộ đuổi theo, một đường xuống phía dưới hôn mυ'ŧ lấy cần cổ thon dài để lại chi chít dấu hôn.

Thẩm Ý muốn nâng hai tay nhưng cổ tay bị dây lưng trói đau, hai bên đùi thì mềm nhũn không đúng nổi, trọng tâm cả người đều đổ vào trong lòng ngực Giang Ngộ.

Giang Ngộ cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú phấn hồng của Thẩm Ý, hắn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn xé, rồi lại vươn đầu lưỡi liếʍ quanh quầng vυ'. Động tác mυ'ŧ cắn càng lúc càng hưng phấn, mυ'ŧ hai đầṳ ѵú Thẩm Ý sưng đau.

Thẩm Ý ngửa đầu về phía sau, miệng nhỏ hơi hé, từ trong cổ họng không phát ra được âm thanh nào, nhưng lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Ngộ, khiến hắn hoàn toàn chịu không nổi.

Thẩm Ý dùng chút sức lực còn lại vùng vẫy, dây lưng trói trên cổ tay giật giật liên tục đập leng keng vào cột nước.

Giang Ngộ mυ'ŧ thêm một lúc mới dừng lại, hắn rũ mắt nghiền ngẫm kiệt tác của mình —— hai bên ngực chi chít dấu cắn rất sâu, đầṳ ѵú phấn nộn ửng hồng sưng lớn, tô điểm trên ngực, như quả anh đào chín mọng chờ người tới hái.

Những ham muốn biếи ŧɦái cùng du͙© vọиɠ hoang tưởng hừng hực như núi lửa phun trào lại không được thỏa mãn, chẳng khác nào giọt nước nhảy vào chảo dầu đang sôi, phản ứng càng thêm kịch liệt.

Khóe miệng hắn cong cong, cười hai tiếng, đôi mắt u tối như vực sâu không thấy đáy, khuôn mặt đẹp biểu hiện tính chiếm hữu biếи ŧɦái không thèm kiêng kị gì.

“Em có iết không?” Giang Ngộ luồn một tay sau lưng ấn Thẩm Ý dán chặt vào l*иg ngực mình, hắn giơ tay, khớp xương rõ ràng vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Ý, vẻ mặt đầy sự điên cuồng “Từ lâu, tôi đã muốn làm với em thế này rồi.”

Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo ý cười bệnh hoạn.

“Thẩm Ý, Ý Ý của tôi…… Tự dưng tôi muốn em chết trên người tôi, ha.”

Bàn tay lạnh như băng sờ loạn trên mặt cậu, Thẩm Ý trừng lớn đôi mắt.

Vai chính thụ, hắn, hắn điên rồi!

Cậu vùng vẫy giãy giụa, đột nhiên cảm nhận được đồ vật cứng nóng thẳng tắp bật vỗ vào bên đùi cậu, ngay lập tức cậu không dám động, thứ đó cứ thế sấn chặt vào người cậu hơn.

“Thế nào?” Giang Ngộ bị Thẩm Ý vặn vẹo đυ.ng chạm vào chỗ không nên đυ.ng suýt nữa muốn nổ tung, hắn cũng không sốt ruột, ngược lại dùng hông đẩy đẩy, dọa Thẩm Ý trắng bệch cả mặt.

Mẹ nó, không phải trong sách ghi hắn là thụ sao, quyển sách chó má, đúng là không đáng tin mà!

Phải làm sao, phải làm sao đây?

Giang Ngộ chậm rãi trượt tay xuống, mò mẫm mông thịt của Thẩm Ý, mà mông Thẩm Ý cũng không có bao nhiêu thịt, nhưng bị hắn nhào nặn một lúc, nó trở nên mềm nhão xoa nắn thành đủ mọi loại hình dạng.

Thẩm Ý rùng mình nổi da gà, sợ tới mức không ngừng thở dốc, ngực lúc lên lúc xuống, vô thức mà vặn eo, cố gắng thoát khỏi sự đùa bớn của Giang Ngộ.

Một tay khác của Giang Ngộ cũng không có nhàn rỗi, nhân lúc Thẩm Ý lơ đãng mà đánh úp, duỗi tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, cào cào qυყ đầυ mẫn cảm. Lỗ niệu đạo mất kiểm soát phun ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ loãng, theo sau đó là hai viên tinh hoàn xin xắn bị ngón tay thon dài kẹp lấy cũng run run.

Thiếu niên dưới thân ngăn không được mà rùng mình mấy cái, dươиɠ ѵậŧ xinh xắn hồng hào nằm gọn gàng trong tay Giang Ngộ, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.

Thẩm Ý cắn môi dưới, đôi mắt sương mù mênh mông, khuôn mặt Giang Ngộ ở ngay trước mặt cậu trở nên mơ hồ, trong đầu cậu giờ rất hỗn loạn, kɧoáı ©ảʍ quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá mạnh mẽ khiến cậu có phần không chịu nổi.

“Hôm nay không thao huyệt em.” Giang Ngộ đè nén du͙© vọиɠ, đem dây lưng trói trên cột nước tháo ra, xoay người cậu đưa lưng về phía chính mình.