-Trời ơi, ký chủ, ngài làm gì vậy.
Hôm nay là hôn lễ của An Tư với Hoắc Thiên, cậu đã chờ ngày này từ khi còn nhỏ, được định là vị hôn thê của y, lại không ngờ chưa kết thúc hôn lễ, lại nhận được câu nói cậu không phải là người vợ hắn mong muốn, vì một cuộc điện thoại mà chạy đi. An Tư vừa bất ngờ vừa đau lòng, cậu không ngờ hôn lễ mình hằng mong đợi lại có kết quả như vậy. Cậu chạy theo nhưng không kịp, đứng thẫn thờ 1 lát rồi từ từ quay lại theo hướng khách sạn, tự lừa mình mà nghĩ Hoắc Thiên nghe điện thoại vội quá nên mới vậy, một lát hắn sẽ quay lại, mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng cậu biết, Hoắc Thiên có một người trong lòng.
An Tư thẫn thờ đi trên đường, thấy một quầy bar nhỏ, nghe nói rượu có thể quên đi ưu sầu, cậu lấy động lực thật lớn bước vào trong. An Tư ngồi ở quầy rượu, cầm chai rượu lên uống từng ngụm như thể muốn quên đi hết mọi chuyện.
Quý Hàn Minh nhìn cậu uống đến mức không biết trời đất gì chỉ lấy chai rượu trong tay cậu ra. Nhân viên thấy hắn đi vào phía sau cậu chỉ nghĩ hai người là bạn, thấy hắn ngồi bên cạnh mà cậu không phản ứng chỉ tiếp tục uống rượu càng chắc chắn hai người có quen biết. Không ngờ nhìn cậu cầm cả chai rượu lên tu mà là người không uống được rượu, mới uống nửa chai liền gục, hắn thanh toán cho cậu rồi ôm người rời khỏi quán bar.
Quý Hàn Minh tìm kiếm thẻ phòng khách sạn trên người An Tư, vừa tìm tòi vừa không ngừng đánh giá thân thể của người trong lòng. An Tư có một khuôn mặt vừa thanh thuần vừa thu hút, lại bị dáng vẻ mềm mại của cậu che lại, đôi mắt vừa khóc hơi hồng, uống rượu làm ánh mắt mơ màng lại mang theo vẻ quyến rũ. Hắn ôm thân thể mềm nhũn của cậu từ từ tiến vào phòng khách sạn.
- Ký, ký chủ, sao cậu có thể làm như vậy. Trời ơi, chúng ta là hệ thống đoạt vợ của nam chính, sao cậu có thể làm như vậy.
- Đoạt vợ của y không phải là ngủ với vợ của y sao?
- Nhưng, nhưng…
Hệ thống 419 nghĩ mãi thấy lời ký chủ nói cũng đúng, nhưng bản thân lại thấy không phải như vậy, thật làm khó bản hệ thống. Dù biết cách này là cách nhanh và hiệu quả nhất, nhưng hệ thống chưa từng tiếp xúc với kí chủ nào trực tiếp như vậy, hơn nữa quả thật thời gian quá gấp, không có cách nào lợi dụng thời cơ và tìm người tốt hơn, hệ thống thấy bản thân có lỗi với đối tượng công lược, chỉ đành tự offline không dám nhìn.
Quý Hàn Minh ôm An Tư vào phòng tắm, mở nước ấm rồi từ từ cởϊ qυầи áo của cậu. An Tư cả ngày nay có uống một chút rượu ở bữa tiệc, lại vừa đau khổ uống thêm nửa chai rượu ở quán bar, với người chưa từng tiếp xúc dù thân thể có tửu lượng tốt thì cũng khá nhiều, các loại trộn vào lại ngấm chậm nên cả người bị khinh bạc suốt quãng đường vẫn mơ màng.
Thân thể thon dài hiện ra trước mắt, Quý Hàn Minh lại không có vẻ là vội vàng, hắn ôm cậu đặt vào bồn tắm, khách sạn tình nhân phục vụ đủ loại dụng cụ được hắn tận dụng 1 lượt. Dù sao đây cũng là lần đầu, cậu lại không có ý thức, hắn vẫn muốn chuẩn bị một chút.
Ôm An Tư được tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài đặt lên giường, mỹ nhân nhắm mắt nhưng ngủ không an ổn, khoé mắt hồng hồng như bị khi dễ, miệng hé mở lộ ra chiếc lưỡi ngọt ngào. Tiếng rêи ɾỉ hòa lẫn tiếng thở trầm thấp bị ngăn lại sau tấm rèm che.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, chiếu lên hai người đang nằm trên giường, thân thể mềm dẻo lại trắng noãn như bạch ngọc khẽ cử động. An Tư thấy thân thể mệt mỏi, di chứng sau uống rượu vẫn chưa tan, từ từ nhớ lại chuyện tối qua, cậu bất giác di chuyển thân thể.
Cơ thể đau nhức như không thuộc về mình, bản thân lại được ôm trong một vòng tay rắn chắc. Cậu hồi hộp nghĩ có phải hôm qua đã nhớ lầm không, Hoắc Thiên không bỏ đi mà đã cùng cậu kết hôn. An Tư quay lại nhìn người đàn ông, Hoắc Thiên thật là, vẫn chưa lấy ra, An Tư đỏ mặt nghĩ.
Nhưng cậu lại không ngờ người đang ôm cậu không phải là người bản thân vẫn mong đợi. Khuôn mặt sắc lạnh, đường nét như điêu khắc, vẻ đẹp như được điêu tạc ra nhưng lại không phải khuôn mặt cậu quen thuộc.
An Tư quá bất ngờ, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt vùng ra, không ngờ người đàn ông ôm cậu quá chặt, hai người vừa tách lại vừa ôm lại, cảm giác dưới thân lại nhắc nhở cậu một phần về nửa sau tối hôm qua. Sau một động tác dùng hết sức bình sinh mà không thể tách ra lại làm người bên cạnh thức dậy, vật bên trong lại cứng và càng to ra, An Tư không kìm được phát ra tiếng rên nhẹ.
Quý Hàn Minh thức dậy vẫn không buông tay, hôm qua hắn vẫn chưa thoải mái, lại không muốn làm với thi thể, nên sau khi ép An Tư đến ngủ mất cũng không tiếp tục mà để như vậy đi ngủ, không ngờ rằng sáng sớm lại nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy. Xoay người, đặt người ôm trong lòng dưới thân, bên dưới lại tiếp tục hoạt động, đêm qua đã muộn, lại chưa bị rút ra, dâʍ ɖị©ɧ và thuốc bôi trơn vẫn chưa khô, quá trình vô cùng thuận lợi.
An Tư mấy lần muốn phản kháng, nhưng người bên trên quá mạnh, thân thể sau 1 đêm mệt nhọc lại say rượu của cậu không có bao nhiêu sức lực, muốn mở miệng nói chuyện liền bị chiếc lưỡi cứng rắn chen vào, trong phòng chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ và thở dốc.
Sau khi bắn thêm một lần trong cơ thể An Tư, Quý Hàn Minh mới nhẹ nhàng ôm và vuốt ve từng chút trên cơ thể cậu. Hệ thống chết tiệt không cho hắn làm với người không phải vận mệnh của nam chính, mà việc hắn chuẩn bị còn chưa bắt đầu. An Tư vừa trải qua một cảm giác vừa thoải mái lại vừa hoảng sợ, lúc lấy lại ý thức cậu liền muốn thoát khỏi ngực người đàn ông lạ mặt này.
- Anh là ai, cút ngay.
- Là ai? Chồng của em.
Quý Hàn Minh lại bình thản ôm thiếu niên, tay động một chút màn hình lớn trên giường liền sáng lên. Trong màn hình vẫn là hình ảnh trong căn phòng này, trên giường hai người ôm lấy nhau, thiếu niên trắng noãn thon dài không chút che đậy đang ôm một người đàn ông không ngừng cầu hoan.
- A...a… thoải mái… chồng ơi…
Tiếng thiếu niên vang khắp căn phòng, hình ảnh sắc tình và âm thanh quen thuộc không ngừng đánh vào đầu Ăn Tư. Quý Hàn Minh ôm thiếu niên không ngừng run rẩy vào lòng, tắt màn hình lớn đi. An Tư vừa hoảng sợ lại vừa bất lực, cậu không dám phản kháng, một người yếu đuối như cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác này, chỉ biết bất lực khóc trong lòng người đàn ông.
- Anh, anh muốn gì? Nếu muốn tiền tôi sẽ đưa cho anh. Anh mau thả tôi đi. Hu hu..
Thiếu niên run rẩy ngửa khuôn mặt đáng thương hỏi người bên cạnh. Quý Hàn Minh lại không hề phản ứng, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn dựa người đến gần cậu, hơi thở lướt qua vành tai.
- Chúng ta làm một giao dịch được không?
- Giao, giao dịch gì?
- Trong bảy ngày, Hoắc Thiên đến hoặc gọi điện cho em, tôi sẽ xóa hết video và coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu hắn ta không tới, em phải nghe lời tôi.
- Không, không thể được, chúng tôi đã kết hôn.
- Ha, có vẻ em vẫn chưa chấp nhận việc xảy ra ngày hôm qua, tôi cho em cơ hội, y đến, hoặc em thuộc về tôi, muốn thử không?
- Tôi, tôi không đồng ý.
- Hoặc chúng ta có lựa chọn khác, tôi sẽ gửi đoạn video vừa rồi đến cho y, hoặc là… trường của em ?
- Trời ơi, ký chủ, ngài thật bỉ ổi, An Tư là một người mềm yếu, cậu ta sao có thể lựa chọn.
- Vậy hệ thống các người là muốn làm người tốt sao?
Hệ thống nghe được sự khinh bỉ sau sắc từ câu nói của ký chủ nhưng cậu không thể tìm ra cách phản bác, đành âm thầm im lặng offline.
- Ba, ba ngày, Hoắc Thiên sẽ đến tìm tôi, anh nhất định phải thực hiện lời nói.
- Được, trong thời gian hắn chưa tới, tốt nhất em nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.
- A.. anh làm gì vậy?
An Tư mạnh miệng đưa ra một mốc thời gian, cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng chờ Hoắc Thiên trở lại, giây phút này càng mong đợi y xuất hiện. Cậu chuyển mình muốn tránh xa người đàn ông này, nhưng không ngờ lại bị giữ lại, thân dưới vừa chua xót lại vừa thoải mái.
- Em không nghĩ chúng ta sẽ ngồi không đợi chồng em chứ? Em ôm tôi gọi chồng một đêm, tôi cũng phải thực hiện chức danh một chút chứ.
Quý Hàn Minh vừa nói bàn tay vừa vuốt ve tiểu An Tư, ngón tay mang theo vết chai sờ qua da thịt mịn màng khiến cậu run lên, dọc theo bên dưới đâm vào An Tư. Côn ŧᏂịŧ trong hậu huyệt vẫn không ngừng trướng lên, Quý Hàn Minh tiếp tục thêm ngón tay mở rộng hoa huyệt, ngón tay bất ngờ chạm vào màng chắn làm cậu run lên. An Tư ôm chặt cánh tay Quý Hàn Minh thút thít.
- Không, không được, Hoắc Thiên sẽ biết.
- Vậy phải làm sao đây? Dưới này sưng lên rồi bảo bối, làm tiếp thì chắc chắn hỏng mất, Hoắc Thiên cũng không được dùng.
Quý Hàn Minh chỉ muốn dọa cậu một chút, không ngờ An Tư quả thật không hiểu gì nóng vội đến mức khóc lớn, thân thể cậu đã không còn sạch sẽ, lại còn hỏng mất, chắc chắn Hoắc Thiên càng không cần cậu. Thấy người trong lòng vẫn không ngừng khóc, Quý Hàn Minh buông bàn tay ra, ngón tay vuốt ve khoé môi cậu, bất ngờ bị nhét ngón tay vào miệng, An Tư vô thức chạm lưỡi liền nghe thấy vị tanh ngọt tràn đầy khoang miệng.
Cậu vô thức quay đầu tránh né nhưng ngón tay vẫn không buông tha. Sau khi dùng ngón tay càn quấy, thấy khoang miệng cậu có thể tiếp nhận, Quý Hàn Minh nhấc An Tư đang ngồi trong lòng lên, đặt mặt cậu đối diện thứ đang ngẩng lên dưới thân. An Tư khuôn mặt hoảng hốt, hắn không ngừng vuốt ve động viên cậu, dụ dỗ cậu xa vào sắc dục, khuôn mặt thanh thuần trong sáng dần chìm vào sa ngã. An Tư vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ láp côn ŧᏂịŧ to lớn trước mặt, máy quay trên đầu giường không ngừng thu lại vẻ mặt quyến rũ của cậu.
Tỉnh dậy lần nữa An Tư thấy bản thân đang nằm trên giường mềm mại, tuy thân thể vẫn còn mệt mỏi nhưng không có cảm giác khó chịu chứng tỏ đã được rửa sạch sẽ.
An Tư khó khăn ngồi dậy, mông vẫn còn hơi nhức mỏi nhưng cũng không quá khó chịu, bên trong vẫn còn cảm giác lành lạnh. Tiếng cửa phòng mở ra, Quý Hàn Minh tay cầm một bát cháo vẫn còn bốc khói bước vào, đặt chiếc khay lên tủ, hắn nhẹ nhàng ôm An Tư cùng chiếc đệm ôm vào lòng.
Đã rất lâu cậu chưa được đối xử nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, cậu không phản kháng động tác của hắn, đến khi thìa cháo tỏa mùi thơm phức đặt trước miệng, bên tai vang lên tiếng a như dụ dỗ cậu bất giác hé miệng nuốt vào.
Quý Hàn Minh đút cho cậu một bát cháo, đôi tay vươn ra mát xa eo cho cậu, cả người như một con mèo lười dựa vào hắn. An Tư vẫn còn như trong mộng, cậu đã chờ ngày này mười năm, là niềm hi vọng cho cậu kiên trì, nhưng người bên cạnh lại không phải người cậu mong đợi, cậu tự nói trong lòng đây chỉ là giấc mộng, Hoắc Thiên trở lại liền sẽ kết thúc. Hai người chỉ ôm nhau nằm trên giường, cậu trải qua cảm giác dịu dàng chăm sóc đã lâu không có được, chỉ muốn thời gian cứ trôi qua như vậy.
- Bảo bối, em nấu cơm được không?
Quý Hàn Minh ôm An Tư ngồi dậy, cậu ngây ngốc nhìn anh, vừa hoang mang vừa bất ngờ. Hai người đã ôm nhau nằm một ngày, hắn bế cậu đặt lên bàn bếp, thuốc rất có hiệu quả, cậu đã không còn thấy khó chịu, Quý Hàn Minh thay chiếc áo sơ mi cậu đang mặc thành một chiếc tạp dề màu hồng phấn. An Tư chạm vào đá lạnh thì bất ngờ giật mình, cậu biết nấu cơm, cũng đã vì y học nấu rất lâu, cũng nấu cho y không biết bao nhiêu lần.
Đến khi chạm chân xuống đất thì trên người đã mang một chiếc tạp dề, thắt eo tinh tế làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cậu, càng lộ rõ chiếc mông cùng thân dưới. Nhìn đồ ăn trên bàn, nơi này cậu thuê vô cùng đầy đủ, vô thức làm theo công thức nấu ăn thường xuyên của mình. Bất ngờ ngực trái đột nhiên đau nhói, kèm theo giọng nói như khiển trách.
- Chú ý một chút, em nấu ăn như vậy sao.
An Tư cố gắng làm lơ bàn tay đang không ngừng vuốt ve thân thể non mềm của cậu, tập trung vào món ăn trước mặt, nhưng người phía sau lại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cậu chưa từng thấy nấu ăn lại lâu như vậy, vừa tránh né bàn tay qua những điểm nhạy cảm, lại vừa tập trung để món ăn không bị cháy, sau vài lần làm lại đồ ăn, hai người ngồi vào bàn ăn.
An Tư vừa định ngồi xuống liền bị Quý Hàn Minh kéo ngồi vào lòng, chiếc tạp dề không có một chút tác dụng che đậy bị nâng lên, cặp mông no đủ ngồi lên đùi người đàn ông. Cảm nhận được vật cương cứng dưới thân, cậu bất giác xê dịch thân thể, không ngờ phía dưới càng cứng hơn.
- Ngoan, ngồi im một chút, a.
Thìa canh nóng tràn vào dạ dày, An Tư ngoan ngoãn ăn từng chút một, nhưng người bên dưới lại không hề ngoan ngoãn ăn. Bàn tay ngoại trừ miếng đầu tiên đút cho cậu liền không hề chạm vào đồ ăn, chỉ thi thoảng bắt cậu đút một chút. Bàn tay không ngừng xoa bóp vùng ngực, An Tư vừa tê dại vừa căng trướng, người này từ lúc bắt đầu liền không buông tha cho ngực của cậu. Dù song tính trong xã hội cũng có không ít, nhưng từ nhỏ An Tư đã sống ở một vùng quê nhỏ, người ở đó thiếu hiểu biết lại kì thị song tính, dù không bị ảnh hưởng nhiều nhưng cậu cũng không quá thích thân thể của bản thân.
Sau này đến thành phố cũng liền ngại, ngực cậu tuy không lớn nhưng lại non mịn hồng nhạt như thiếu nữ e thẹn. Từ hôm qua liền bị Quý Hàn Minh xoa nắn to ra một vòng, dấu tay hồng nhạt càng thêm sắc tình, núʍ ѵú cũng bị nắm thành màu đỏ tươi, nhìn có vẻ bị khinh bạc thê thảm nhưng cậu lại không thấy đau, nhiều lúc thoải mái cũng vô thức cọ vào tay hắn.
Tối qua vừa làm cậu thê thảm lại là lần đầu của cậu nên hôm nay hắn không có ý làm cậu tiếp, tuy nhiên dạy dỗ thì không thể bỏ. Quý Hàn Minh để cậu đi tắm còn hắn dọn bàn ăn, nhìn ngắm thân thể nảy nở trong gương, An Tư vô thức đưa tay vuốt ve ngực, cậu chợt giật mình rồi vội vàng tắm. Quý Hàn Minh đang ngồi bên cạnh giường, An Tư vô thức nắm chặt khăn tắm, cậu từng bước đến ngồi trên giường.
- Nằm xuống, tôi giúp em thoa thuốc.
- Không, không cần.
Không đợi cậu nói xong hắn liền đem cậu ôm đến nằm sấp trên giường, dưới bụng được đặt một chiếc gối mềm làm mông nhấc lên. Ánh mắt như xuyên qua thân thể làm đoá hoa nhỏ bất giác co thắt. Ngón tay đem theo thuốc lạnh lạnh làm cậu run rẩy, suy nghĩ đơn giản việc này một chút sẽ xong của cậu liền tan biến. Ngón tay càng không ngừng trong thân thể cậu càn quét từng ngóc ngách, mỗi nếp nhăn đều bị ngón tay mang theo vết chai thoa qua một lần thuốc. Sau gần một giờ như kí©ɧ ŧɧí©ɧ xen lẫn tra tấn, An Tư đôi mắt hồng hồng uất ức nhìn Quý Hàn Minh, hắn, hắn vốn không phải kê gối làm cậu thoải mái, hắn rõ ràng là không muốn cậu làm dơ giường. An Tư uất ức nhìn Quý Hàn Minh lau tay rồi đi vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau mệt mỏi mà ngủ mất, để mặc người kia lau thân thể cậu.