Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 7: Ngươi là người tốt, ta là người tốt, mọi người đều là người tốt

Tôi vừa nói xong đã thấy tiểu viện của mình cách đó không xa. Cửu thiên tuế nghe vậy thì lộ ra biểu tình kỳ quái, chắc chắn không phải vui mừng, nhưng cũng không giống như tức giận.

Hắn đột nhiên ghì cánh tay tôi kéo về phía trước, thô bạo đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, đem tôi ra trước người, cất cao giọng hỏi ngược lại: "Ta là người tốt?"

Bên trong tiểu viện tuyết đọng rất dày, có bảy, tám người đang quỳ nghiêm chỉnh. Phía trước là Tiêu Uyển, tôi không nhớ tên những người đằng sau, nhưng cũng biết đây là những người hầu trong viện. Bọn họ mỗi người đều đang quỳ, trên vai có vệt nước do tuyết tạo thành. Gió vừa thổi qua, cóng đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Sáng nay không có nhiều tuyết như vậy, mà hiện tại đã là sau giờ ngọ. Nói cách khác, các nàng quỳ ít nhất đã vài canh giờ...

Tôi khϊếp sợ quay đầu lại nhìn Cửu thiên tuế.

Tuy rằng tôi xuất thân hạ nhân, ở trong cung lớn lên biết được rằng có rất nhiều chủ nhân khắt khe, đánh đập người hầu. Nhưng tôi đi theo Điện hạ nhiều năm như vậy, đây là cũng là lần đầu tận mắt thấy.

Cửu thiên tuế cũng nhìn lại tôi, không một biểu cảm nào, hỏi tôi tiếp: "Bây giờ thì thế nào? Vẫn thấy ta là người tốt sao?"

Dường như trong mắt hắn có một ngọn lửa đang bùng cháy lên.

"Vì sao lại để bọn họ quỳ ở đây?" Đầu óc tôi đã có suy đoán, nhưng vẫn cố hỏi.

"Bởi vì bọn họ chậm trễ việc của ngươi, không tuân thủ bổn phận, làm người hầu bất trung." Cửu thiên tuế cười lạnh một tiếng.

Hắn hất cằm lên, ánh mắt lạnh nhạt quét qua một vòng trong viện, xong đó trở lại phía tôi, cao cao tại thượng mà nhìn xuống.

"Tại đêm qua ——" là ta bảo bọn họ hãy ra ngoài chơi.

Tôi không nhịn được mà thay những người hầu kia giải thích.

Nếu là chuyện giáo huấn hạ nhân thường ngày, bất kể là Điện hạ hay là Cửu thiên tuế, tôi đều quyết định sẽ không can thiệp, bởi vì đó là quyền lợi đương nhiên của chủ nhân. Nhưng hiện tại, mấy người này bởi vì sự tuỳ hứng của tôi nên phải chịu phạt, tôi không thể làm như không thấy được.

Cửu thiên tuế lại trực tiếp cắt lời tôi.

"Không phải giải thích, ta đã biết rõ." Ngữ điệu chanh chua lại vọng lên. Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: "Đây là hạ nhân, phạt cũng phải chịu. Quý phủ của ta, chuyện đánh chết hạ nhân cũng không phải xưa nay chưa từng có."

"Dân chúng đồn đại, mỗi ngày ta đều phải uống một chén máu người. Chẳng lẽ người chưa từng tin sao?"

Hắn lướt qua tôi, đi tới người hầu gần nhất, đột nhiên nhấc mạnh chân đạp lên vai người kia. Người kia lạnh đến đông cứng, không kịp phản ứng liền bị ngã ra ngoài, đập ầm ấm lên mặt đất. Cho dù có tuyết làm đệm, cũng phát ra một tiếng vang cực lớn.

Tôi bị doạ hết hồn, theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ. Đi được nửa đường thì lại do dự, quay ra đứng bên cạnh chỗ Cửu thiên tuế.

"Người tốt sẽ làm vậy sao? Người có muốn thu hồi lời vừa rồi không?" Hắn quay đầu nhìn tôi, lại hỏi tiếp. Trong mắt chứa đầy cố chấp, dường như có chút điên cuồng.

Tôi không biết tại sao hắn lại để ý cái đánh giá người tốt của tôi như vậy, kể cả phải tổn thương một người vô tội, cũng nhất quyết buộc tôi thu hồi câu nói kia.

Tôi nhỏ giọng trả lời: "Đốc chủ... đối với ta rất tốt."

"Đối với ngươi rất tốt." Cửu thiên tuế trào phúng lặp lại, một bàn tay chậm rãi xoa lên mặt tôi, hai mắt nheo lại, "Cưỡng ép ngươi, đạp lên ngươi, thế mà gọi là đối tốt với ngươi sao?"

Tôi nói không lên lời.

Hắn lại tiếp tục truy hỏi: "Thuận vương cũng đối xử với ngươi như thế, nên ngươi mới trung thành tuyệt đối với hắn sao?"

"Vậy thì ta so với Thuận vương thì ai đối xử với ngươi tốt hơn?"

Người hầu bị ngã không xa phát ra tiếng kêu đau đớn, giãy dụa tứ chi muốn đứng dậy, xong lại ngã xuống, cuối cùng kiệt sắc, chỉ có thể nằm trong tuyết mà bất lực co giật.

Những người hầu khác còn không dám cử động nhẹ, vẫn như trước quỳ tại chỗ. Có tỳ nữ nhỏ tuổi lén lút khóc, tôi nghe thấy không nhịn được mà hít một hơi.

Cửu thiên tuế không hề bị lay động. Hắn quyết tâm muốn nghe câu trả lời của tôi. Dường như trong mắt hắn, sống chết của những người kia đều không có giá trị, vậy nên không cần nhìn.

Cứ tiếp tục như vậy, không chỉ người hầu kia, những người còn lại cũng khó tránh khỏi một kiếp, không chết cũng phải bệnh nặng một hồi. Lòng tôi như lửa đốt, không muốn hại bọn họ thành ra như vậy.

Cửu thiên tuế cao hơi tôi rất nhiều. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, trùng hợp là bông tuyết đọng trên cây bị va chạm hất xuống. Một mảng tuyết lớn rơi vào cổ áo tôi, lạnh cóng, làm tôi run một cái.

Đột nhiên nhớ tới đêm Giao thừa đó.

Đêm đó, Cửu thiên tuế cũng cao cao tại thượng như vậy mà nhìn xuống tôi, đạp chân lên cổ tôi, dường nhưviệc giẫm chết tôi cùng giẫm chết một con kiến giống nhau chẳng có gì quan trọng.

Nhưng sau đó...

Tôi tiến lên một bước tới gần Cửu thiên tuế, đầu gối dán vào mũi chân hắn, quỳ xuống. Một tay tôi kéo tay áo hắn, ngửa đầu, đem bụng lưng, l*иg ngực, cần cổ, tất cả những vị trí chí mạng bày ra trước mắt hắn, rồi nhẹ giọng nói: "Bất kể là thế nào, đốc chủ vẫn đối xử rất tốt với ta. Cung cấp quần áo cho ta, cùng ta nằm ngủ, những ân tình này ta đều ghi tạc trong lòng, cam tâm tình nguyện vì đốc chủ tận trung."

Tôi cũng không biết trong lời mình nói có mấy phần là lấy lòng, mấy phần là thật tâm.

Ám vệ cùng tử sĩ cũng có nhiều điểm giống nhau. Bởi vì nắm rõ được tình hình của chủ nhân cùng với rất nhiều thông tin liên đới, nếu bị bắt được, cần lập tức uống thuốc độc tự sát. Mà ân sư của tôi, cái vị đối với tôi có bao nhiêu yêu thương chiều chuộng, từng lén lút truyền thụ cho tôi rất nhiều kỹ năng sống sót.

Trong đó một cái, chính là thế yếu.

"Những người kia có thói quen ngươi lừa ta gạt. Nhưng ngấm ngầm hay công khai, dù là ai cũng không thể không thích cảm giác khống chế tuyệt đối cục diện. Nếu quả thật có một ngày như vậy, hãy quên đi mọi thứ, hướng về phía hẳn biểu hiện thế yếu, đem mạng của ngươi tất cả giao cho hắn. Cho dù ngươi đã không cònnhiều giá trị, hắn cũng không nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi." Đây là nguyên văn của ân sư.

Sau đêm giao thừa, Cửu thiên tuế không còn đối với tôi biểu lộ sát ý. Tôi mới bừng tỉnh nhớ tới, có lẽ chính là điều ân sư năm đó đã nói với tôi.

"Ta biết đốc chủ thương Cảnh Dần bị lạnh, cho nên cả gan khẩn cầu đốc chủ, thương Cảnh Dần cảm giác hổ thẹn, tha cho bọn họ một lần, có được không?"

Bốn phía lặng lẽ, hắn cúi đầu nhìn tôi, nửa ngày vẫn không có động tĩnh.

Một phút chốc này, đầu gối tôi tê rần, bị tuyết ngấm vào trong quần, lạnh đến thấu xương. Không thể tin đượcnhững người hầu kia đã quỳ từ sáng sớm phải khổ sở thế nào.

Cửu thiên tuế đột nhiên nghiêng người, hất ống tay áo đang bị tôi nắm lấy.

Trong lòng tôi bất chợt lạnh lẽo.

Nhưng chưa kịp nghĩ điều gì tiếp theo, vì quỳ đến thẳng tắp, thân thể chỉ dựa vào đôi đầu gối chống đỡ, bịhắn làm cho mất cân bằng, trọng tâm nửa người trên đổ về phía trước, suýt nữa thì gục xuống.

Kết quả lại là ngã vào một cái ôm ấm áp.

"Thế mà ngươi lại đem thân phận nam sủng làm đến chuẩn chỉnh." Cửu thiên tuế nói một câu không đầu không đuôi, đem cả người tôi ôm vào trong lòng, nhanh chân đi vào nhà.

Tầm mắt tôi xuyên qua vai hắn nhìn về phía sau. Trong sân tuyết, một đám người hầu lảo đảo đứng lên, đỡ người bị thương chậm rãi lui khỏi đó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.