Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 6: Ở trước mặt người ngoài, nhất định phải gọi tên ta

Không gặp nguy hiểm mà trải qua một đêm.

Nằm trong vòng tay của Cửu thiên tuế cả đêm, tôi chẳng dám cử động một chút nào. Nghe tiếng cả hai hít thở, cầm cự đến canh ba mới không nhịn được mà uể oải đi ngủ. Có lẽ là thân thể suy yếu, tôi ngủ rất sâu, tỉnh lại phát hiện mặt trời lên cao, mà chỗ bên cạnh thì đã trống rỗng.

Hạ nhân dậy muộn hơn chủ nhân là tội lớn. Tôi vội vàng ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.

Phía bên ngoài lập tức có tỳ nữ tới gần, tay chân lanh lẹ mà vén rèm chống muỗi lên, cầm một bộ quần áo mới đặt trên giường rồi quay người lại bưng tới một chậu nước ấm.

Không hổ là nhà chính, cho dù Cửu thiên tuế không ở đây, chậu than trong phòng vẫn cháy rất mạnh. Quanh thân ấm áp, cho dù tôi trực tiếp vén chân lên ngồi ở mép giường đi giày vào thì cũng chẳng thấy chút lạnh lẽo nào.

Trải qua đêm qua, tôi cảm thấy bản thân mình rõ ràng hơn nhiều. Cửu thiên tuế lấy tôi từ tay Điện hạ chắc hẳn có mục đích nào đó. Mục đích này cùng Điện hạ không có liên quan trực tiếp, mà có lẽ là liên quan đến trong cung... Để che giấu ý định này, đồng thời cũng để trông coi tôi, hắn liền cho tôi thân phận nam sủng, cùng tôi thân mật, đem tôi bên người.

Tâm tư bay loạn xạ, tôi không yên lòng mà đi giày vào. Bỗng thấy tỳ nữ kia lấy ra một cái áo khoác bông, giang tay mà muốn tôi mặc vào. Tôi hoảng đến lùi ra sau, liên tục từ chối: "Đa tạ cô nương, ta tự mình, tự mình mặc là được."

Nam sủng là đồ chơi có địa vị thấp kém nhất. Cho dù tôi có thực sự được sủng ái, cũng không thể cùng với chủ nhân ngang hàng được. Huống chi tất cả đều là diễn trò, làm sao tôi dám để tỳ nữ thϊếp thân của Cửu thiên tuế đích thân hầu hạ mình.

Nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng thì dưới sự kiên trì của tôi, đem quần áo đặt ra một bên.

Mà tôi thì cũng rất nhanh liền hối hận.

Trước kia ở tại phủ Thuận vương, quần áo của ám vệ đều là quản gia thống nhất mua, hình thức giản dị, mặc vào hành động vô cùng thuận tiện. Tôi vốn tưởng quần áo cũng chỉ cần từng lớp từng lớp mặc lên người là xong, lại chưa từng tưởng tượng ra xiêm y hoa lệ thêu hoa văn tinh xảo cùng với trang phục vải thô là khác nhau rất nhiều. Kết quả là tôi loay hoay mãi, dựa vào lời dẫn dắt của tỳ nữ mới miễn cưỡng ăn mặc chỉnh tề.

Sau khi súc miệng lau mặt, tôi được tỳ nữ mời ra ngoài, tâm lý cũng bắt đầu căng ra: Kể từ khi vào phủ đốc công, tôi vẫn luôn làm những chuyện mất mặt.

Tôi cứ tưởng con đường này dẫn tôi về căn nhà nhỏ hôm trước nên cũng không hỏi nhiều. Mãi đến khi đi được một lúc, cảm giác không đúng lắm. Tỉnh táo lại, phát hiện cảnh sắc ngày một xa lạ.

"Công tử dậy muộn, giờ đã là buổi trưa. Đốc chủ phái người đến báo, muốn cùng công tử đến phòng khách chính cùng Ngài dùng cơm." Tỳ nữ thϊếp thân của Cửu thiên tuế quả thật là không giống người khác. Tôi còn chưa kịp hỏi, nàng đã tiếp tục giải đáp thắc mắc của tôi, "Mùng hai năm mới, một mình công tử ngồi ăn trong bàn nhỏ khó tránh quạnh quẽ... Một chút nữa thôi là đến rồi."

Nói xong, nàng quẹo sang bên, đi qua một mảnh tiểu cảnh rồi bước vào phòng khách chính.

Tôi có chút thấp thỏm nhấc bước chân đi vào, quả nhiên thấy Cửu thiên tuế ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn tròn. Hắn một thân trường bào, chưa mặc quan phục, vẫn như cũ khí thế mười phần.

Tỳ nữ phía sau cúi đầu hành lễ. Tôi theo bản năng muốn quỳ một chân, thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn thì thu hồi lại, biến thành một câu vấn an: "Đại nhân... oai phong, buổi trưa tốt lành."

Hắn không cho tôi gọi là đốc chủ. Nhưng tôi cũng chẳng có gan gọi hắn bằng tên, chỉ có thể lấy một danh xưng khác.

Cũng may hắn cũng không có làm khó tôi, khẽ gật đầu, ngoắc ngoắc tay: "Lại đây."

Tôi câu nệ ngồi vào chiếc ghế duy nhất bên cạnh hắn. Tỳ nữ kia cũng tiến vào, bưng đồ ăn lên cho hai chúng tôi.

Một miếng bánh khai vị thơm mềm trấn an dạ dạy tôi, tinh thần cũng bắt đầu hồi phục. Từ hôm qua tôi đã cảm thấy nơi này có chút kì quái, không nói được nguyên do, nhưng nay nhìn thấy một bàn đồ ăn lớn, tôi bỗng chợt sáng tỏ: Phủ Thuận vương thì không nói làm gì. Cửu thiên tuế là tâm phúc của triều đình, vì sau năm mới môn đình lại quạnh quẽ như vậy, không có một vị khách tới thăm?

Tôi theo bản năng quay đầu lại, không nghĩ lại chạm mắt với Cửu thiên tuế. Dường như hắn hiểu lầm gì đó, nhấc đũa đem miếng sườn trong bát gắp vào cho tôi. Ánh mắt nhàn nhạt ra hiệu cho tôi ăn cơm, khuôn mặt căng cứng, không nhìn ra biểu tình.

Tôi chỉ có thể ngượng ngùng thu lại tầm mắt.

Phòng khách chính yên lặng, chỉ có âm thanh bát đũa lách tách va chạm. Ăn không nói, điều này thì tôi hiểu.

Bữa cơm này cũng coi như thoải mái. Thời điểm Cửu thiên tuế ôn hòa, bầu không khí chẳng hề ngột ngạtchút nào. Sau khi ăn xong, hắn lại đem một đám tỳ nữ giữ lại, muốn đích thân đưa tôi về tiểu viện. Tôi mặt ngoài không quan tâm, nội tâm thì nơm náp lo sợ. Tôi mặc áo choàng lên, theo hắn ra ngoài, đi ra hoa viên hướng về phía đông nam.

Những nhà quyền quý đều có hạ nhân chuyên trách quét tuyết. Chắc là sáng sớm đã quét qua một lượt, dưới chân tuyết đọng lại không nhiều, đạp lên mềm xốp nhưng không ẩm ướt, nhợt nhạt mà lưu lại hai hàng bước chân đi sát bên nhau. Bụi cây bên cạnh ngược lại thì đầy tuyết. Một mảnh trắng phau, trống trải tiêu điều.

Tôi thấy bốn bề vắng lặng, liền tiến đến gần hơn một chút, hỏi hắn điều mà tôi đã thắc mắc từ lâu: "Đại nhân, ta cần phải làm những việc gì?"

Hắn cúi đầu nhìn tôi, hơi nhíu mày.

"Thuận vương Điện hạ chưa từng có nam sắc nữ sắc bên người... Ta không hiểu được nam sủng cần làm những gì khi ở bên chủ nhân." Tôi chỉ sợ hắn giận, liền vội vã bổ sung, "Nói chuyện hôm nay đó, ngoại trừ đốc chủ, ta cũng không biết xưng hô thế nào với Ngài. Cho nên, có thể thỉnh giáo Ngài được không?"

Ở phủ Thuận vương, lúc nào tôi cũng một mực cảnh giác. Đối mặt với người từng dẫm lên cổ tôi, lời nói cũng cẩn thận từng ly từng tí, cực kì thành khẩn.

Cửu thiên tuế khẽ dừng chân một chút, rồi lập tức khôi phục lại như cũ, tầm mắt hướng về phía trước, không nhìn tôi nữa: "Những việc khác ngươi không cần làm. Sau này sẽ có đại phu đến bắt mạch cho người, nhiệm vụ của ngươi là cùng hắn trò chuyện, nói cho hắn biết những năm này đã uống thuốc gì."

Gò má hắn đường nét rõ ràng, khoé miệng mím chặt, dường như có chút lạnh, tai cóng đến đỏ ửng.

"Ở trước mặt người ngoài, nhất định phải gọi tên ta. Còn bình thường có thể gọi ta là đốc chủ."

Trong lòng tôi nhẹ đi.

Hắn lại tiếp tục nói. "Ngươi chỉ cần nghe lời ta, những việc khác thì đừng hỏi. Có yêu cầu gì thì chủ động đề cập."

"Ta đã hiểu, đa tạ đốc chủ!"

Tuy rằng còn nhiều chỗ chưa rõ ràng, nhưng câu nói đó đã giúp tôi nhẹ nhõm vài phần. Một là vì hắn đã xác nhận suy đoán của tôi lúc trước về mục đích của hắn. Hai là vì tuy rằng tính cách của hắn tuy rằng biến ảo không ngừng, nhưng lúc bình thường tâm địa thực sự rất thiện lương, không chỉ không có làm khó tôi, mà còn cho tôi được tự do thoải mái.

Nếu như việc tôi vâng lời có thể khiến Cửu thiên tuế giúp đỡ Điện hạ nhiều hơn, đừng nói là phủ Thuận vương, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng nguyện ý làm.

Tôi lén lút giấu đi ái mộ trong ánh mắt, tim đập không ngừng được, khoé miệng bất tri bất giác mà cong lên một chút, thốt ra lời cảm thán: "Đốc chủ, Ngài là người tốt."