Hàm Nhụy đột nhiên ôm lấy Tất Linh Uyên, quấn hai chân quanh eo hắn. Tất Linh Uyên chậm rãi đẩy vào. Long căn to dày san phẳng từng nếp nhăn và hư không, lấp đầy cực kỳ.
Mặc dù trước đó đã ra đầy đủ nước, nhưng lúc Tất Linh Uyên thật sự tiến vào vẫn nếm được cảm giác hít thở không thông làm cho người ta thỏa mãn, suýt chút nữa bị nhấn chìm trong đó, không thể thở được.
Tất Linh Uyên thấy nàng gồng người nín thở, cắn răng không rên một tiếng, trong lòng không khỏi khẽ động, có hơi ê ẩm, có chút chua xót.
Hắn nhịn không được cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Đây là lần đầu tiên Hàm Nhụy được người ta hôn. Không biết vì sao, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này còn trêu chọc lòng người hơn cơn ngứa ngáy trong da^ʍ huyệt. Cảm giác tê dại lan tràn trong lòng, nhưng trong lòng lại càng thêm trống rỗng.
Nàng nhịn không được há miệng: "Hoàng thượng, hôn tiểu nô lần nữa đi..."
Tất Linh Uyên thấy nàng thoáng thả lỏng thì nắm bả vai nàng, phần eo mạnh mẽ đột nhiên ưỡn thẳng vào trong.
Hàm Nhụy tái mặt, đau đến cuộn người lại, nhịn không được đẩy Hoàng đế ra: "Đau, đau... đau quá... Hoàng thượng xin mau ra ngoài... thả ta ra... mau thả ta ra!"
Tất Linh Uyên không màng đến việc nàng luôn mồm đi quá giới hạn, dễ dàng ôm nàng vào lòng. Hàm Nhụy chỉ có thể dạng hai chân ra chịu đựng đau đớn như xé rách.
Tất Linh Uyên thấy nàng vẫn kêu đau thì cắn mạnh môi của nàng. Hắn cảm nhận được ngay cả cánh môi nàng cũng đang run rẩy thì tâm mềm nhũn.
Hắn thu hàm răng lại, dùng đầu lưỡi mình quấn quanh chiếc lưỡi mềm mại của nàng không buông. Tơ bạc từ môi hai người chảy xuống, hơi thở nóng bỏng.
Nụ hôn này mãnh liệt đến mức như muốn đâm sâu vào trái tim nàng.
Hàm Nhụy từng bước bị đánh bại, hoa huyệt bị gậy thịt của hắn nong ra từng chút một, lấp đầy, chiếm cứ, sau đó chôn thật sâu ở chỗ sâu rồi không nhúc nhích, chỉ hôn nàng càng sâu hơn.
Tiếng kêu sợ hãi đau đớn của Hàm Nhụy dần dần trở nên ngọt ngào, sau đó lại chậm rãi phóng đãng, giống như bị sốt cao đột ngột, mơ hồ nói: "Hoàng thượng ngài động đi."
Tất Linh Uyên trượt tay xuống bóp chặt bầu ngực đầy đặn của nàng. Hắn buông ra làm hai vυ' run rẩy, rồi tát xuống một cái thật mạnh khiến da^ʍ huyệt của Hàm Nhụy co rụt lại, nuốt long căn vào trong.
"Ai cho phép ngươi ra lệnh cho trẫm?" Tất Linh Uyên túm mông thịt nàng, yêu thích không buông tay mà nắm bóp.
Hàm Nhụy rũ mắt xuống, đang muốn nói "Tiểu nô biết tội", thì Hoàng thượng đột nhiên ôm mông nàng xoay vòng. Long căn cương cứng cũng quấy loạn bên trong hoa huyệt.
"A a a... a a a a... Hoàng thượng sắp làm chết tiểu nô rồi..." Long căn Tất Linh Uyên vừa động, âʍ đa͙σ của Hàm Nhụy vội vàng mυ'ŧ lấy, mỗi một chỗ đều ồn ào náo động đánh trống reo hò.
Sau khi xoay vài vòng, Tất Linh Uyên ấn chặt eo nàng, sau đó dang rộng hai chân nàng làm cho hoa huyệt càng mở rộng ra, như thế mới có thể để long căn ra vào nhanh hơn.
Hàm Nhụy đỏ hoe hai mắt nhìn long căn khổng lồ của Hoàng đế rút ra khỏi hoa huyệt, bên trong đột nhiên trống rỗng. Nàng khó chịu vặn vẹo eo, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì long căn to lớn lại thúc mạnh vào cắm thẳng vào miệng tử ©υиɠ, khiến nàng suýt khóc vì sướиɠ.
Chưa kịp nức nở được mấy cái, long căn chôn thật sâu ở bên trong đưa đẩy hơn chục lần, rồi đột nhiên rút ra, mang ra rất nhiều nước da^ʍ.
Nhìn mép thịt của nàng đang co giật run rẩy, Tất Linh Uyên nâng mông nàng lên cao hơn một chút rồi đâm thọc lút cán. Trong phút chốc, nước da^ʍ bắn tung tóe khắp nơi, chiếc giường không chịu nổi kêu cót két .