Hàm Bao Dục Phóng

Chương 19: Có khi nào có sữa không

Hàm Nhụy xoa nắn hai vυ' rồi ép chúng từ ngoài vào giữa. Nàng nâng người lên đưa hai núʍ ѵú đến giữa môi hắn: "Hoàng thượng, ăn ăn tiểu nô."

Tất Linh Uyên thè lưỡi ra nhưng không ngậm vào. Hàm Nhụy gấp đến độ ấn vào miệng hắn, muốn hắn mυ'ŧ thật mạnh.

Tất Linh Uyên ấn bả vai nàng xuống, vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ như có như không, cho đến khi núʍ ѵú cứng lên, hai bầu vυ' sưng ngứa đến nỗi nàng gần như muốn khóc.

"Hoàng thượng, có thể... có sữa không?" Hàn Nhụy có chút sợ hãi hỏi.

Nàng còn chưa cập kê đã bị bắt vào cung làm nô. Xung quanh không ai dạy nàng rằng khi nữ tử sinh con mới có sữa. Nàng chỉ biết mọi người đều bú sữa mà lớn lên.

Tất Linh Uyên đã sớm quen với sự ngây thơ thỉnh thoảng xuất hiện trong lúc phát da^ʍ của nàng. Lúc này hắn nhìn nàng ôm một cặρ √υ' đẫy đà sưng tấy với ánh mắt sợ hãi, nên cúi đầu há miệng ngậm lấy. Hắn nảy sinh ác độc liếʍ mυ'ŧ thật mạnh cho đến khi toàn thân nàng run rẩy, xuân thủy giữa hai chân càng thêm tràn lan.

Như thế, mới thoáng giảm bớt cảm giác sưng căng.

Phía trên bớt ngứa, nhưng trong hoa huyệt bên dưới dường như lại càng thêm tịch mịch khó nhịn. Hàm Nhụy không khỏi muốn tự mình đưa tay vào thật sâu.

Tất Linh Uyên bắt được cổ tay nàng, hơi nheo mắt lại: "Ngươi muốn làm gì?"

Hàm Nhụy cũng không biết mình muốn làm gì. Nàng không tự chủ được muốn thọc vào móc một chút để giảm bớt ngứa ngáy.

"Không có nam nhân ban đêm ngươi tự an ủi mình như vậy à?" Tất Linh Uyên chậm rãi ngồi thẳng người, cởi đai lưng, xốc quần áo phức tạp sang quý lên rồi móc long căn to dài ra, không ngừng vỗ vỗ lên nhụy hoa của nàng.

Nhưng hắn lại không chạm vào miệng huyệt hơi hơi khép mở dưới nhụy hoa.

"Tiểu Nô chưa từng tự an ủi..." Hàm Nhụy thở hổn hển, đôi mắt trắng đen rõ ràng không hề chớp nhìn chằm chằm long căn của hắn.

Long căn càng không ngừng đánh khẽ lên nhụy hoa, khiến nhụy hoa càng đỏ lên, khiến xuân thủy càng tí tách tràn ra.

Hàm Nhụy ngứa ngáy không nhịn được nâng hông lên, mở da^ʍ huyệt ra đón long căn của hắn.

Tất Linh Uyên cúi đầu, qυყ đầυ to tròn quẹt lên quẹt xuống khe thịt của nàng, thỉnh thoảng đẩy vào, rồi rút ra, lại đẩy vào, rồi rút ra. Tốc độ cực nhanh khiến nàng chưa kịp thỏa mãn, lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng.

Hắn làm mấy chục cái như thế, dưới thân bị dâʍ ɖị©ɧ của nàng thấm ướt một mảng lớn.

Hàm Nhụy càng vặn vẹo thân thể không ngừng, cả người nóng rực, ậm ừ vừa rên vừa khóc, như là đứa nhỏ không được kẹo ăn. Nàng đã quên đè trên người mình chính là thiên tử.

Thấy ánh mắt nàng có chút tan rã, Tất Linh Uyên thò hai ngón tay vào, hơi cong lên, đào móc vách thịt nóng bỏng chật hẹp của nàng.

Hàm Nhụy đột nhiên cong người, vô thức run rẩy.

"A a a a... Hoàng thượng... Tiểu nô không được rồi..." Hàm Nhụy hoảng sợ kêu, vừa mở miệng giọng điệu đã thay đổi, dục tiên dục tử, hoạt sắc sinh hương.

Tàng Thư Các không lớn, Hoàng đế lại ở bên trong, các ma ma trong cung đều ở trong viện hầu hạ, đột nhiên lại vang lên tiếng cung nô rêи ɾỉ. Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thần sắc khác nhau.

Giọng nói đó quá quyến rũ quá gợϊ ɖụ©, chỉ nghe thôi xương cốt đã mềm nhũn. Các ma ma bình thường hay nói mấy lời tục tĩu nghe cũng đỏ mặt, chỉ ngóng trông có một ngày nào đó có thể tìm một nam nhân đến làm một trận thống thống khoái khoái thế này. Nghĩ như vậy, bọn họ càng ghen ghét Hàm Nhụy vạn phần.

Tất Linh Uyên thấy toàn thân nàng căng cứng thì hai ngón tay nhanh chóng ra vào trong hoa huyệt của nàng. Hàm Nhụy ưỡn cong người, đùi ngọc run rẩy. Nàng kêu lên, phun ra nước.

Cơn ngứa ngáy cuộn trào trong cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn được giải tỏa. Hàm Nhụy run rẩy, hoa huyệt càng mυ'ŧ chặt ngón tay Tất Linh Uyên.

Tất Linh Uyên thấy nàng đã nở rộ, toàn thân nổi lên ửng đỏ, hơi thở như lan. Hắn không kiềm chế nữa rút ngón tay ra, cầm long căn đẩy vào trong khe thịt đang mấp máy.