"Tiểu nô ti tiện, không muốn làm bẩn mắt Hoàng thượng."
Hàm Nhụy cẩn thận lựa lời, nói xong rồi muốn xuống giường.
Tất Linh Uyên gật gật đầu. Nàng quả thật chỉ là một tiện tì mà thôi. Nếu hắn muốn ngủ với ai thì tam cung lục viện 72 phi tần cũng không đến lượt một tiểu cung nữ trong Tàng Thư Các như nàng hầu hạ.
"Lại đây."
Tất Lăng Uyên thấy nàng xuống giường mà không hề hay biết thì nổi đóa. Hắn túm người về lại. Lần này không cho nàng vùng vẫy tự vệ, hắn xé mạnh một cái, đồ lót vốn bị giặt đến mỏng dính rách thành từng mảnh.
Làn da trắng như tuyết, yếm màu hồng nhạt hơi chật khó khăn bao lấy bầu thịt mềm mại.
Long căn giữa háng cương cứng nóng hổi khiến Tất Linh Uyên cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn nhìn thoáng qua vết thương trên eo nàng, rồi gọi ra ngoài điện: "Ngô Dụng!"
Ngô công công nghe thấy tiếng gọi chạy vào trong điện. Hàm Nhụy sợ hãi vội vàng trốn vào trong chăn.
Ngô Dụng cho rằng Hoàng thượng chỉ bảo nàng hầu hạ trông lửa. Không ngờ khi hắn tiến vào, quần áo trong ngoài của tiểu cung nữ đều bị vứt dưới đất. Thủ đoạn thật không đơn giản...
"Mang kim sang dược của trẫm tới, lấy thêm chậu nước nóng."
"Hoàng... Hoàng thượng, mạnh như vậy sao?"
Vừa kim sang dược vừa nước nóng, Ngô Dụng khó tránh khỏi nghĩ lệch. Nghe nói tiểu cung nữ này vừa tròn tuổi cập kê, chịu không nổi long căn của Hoàng Thượng là tất nhiên. Nghĩ đến mấy năm nay, từ lúc Hoàng thượng còn là Thái tử lập phủ nạp thϊếp cưới thê đến nay, hiếm ai có thể làm cho Hoàng Thượng tận hứng.
Cung nữ à, không phải nô thì là tiện, tất nhiên không cần đau lòng.
Tất Linh Uyên rũ mắt, xoa xoa chóp mũi, phủ nhận Ngô Dụng cũng không ổn, bèn cứng cổ nói: "Trẫm là chân long thiên tử, đương nhiên là dũng mãnh rồi."
Ngô Dụng đáp vâng, lập tức ra khỏi chính điện, phái người đi lấy kim sang dược Hoàng thượng dùng.
Trong điện không có người, tiểu cung nữ này lại còn trốn ở trong chăn. Tất Linh Uyên nổi lên muốn trêu đùa, cũng xốc một góc chui vào.
Vừa vào, l*иg ngực hắn liền đυ.ng phải bầu thịt mềm mại đẫy đà của tiểu cung nữ.
Hàm Nhụy xấu hổ và tức giận thò đầu ra khỏi chăn. Đột nhiên trên ngực nàng có cảm giác ẩm ướt ấm áp. Nàng không khỏi kẹp chặt chân ưm một tiếng.
Thì ra là Hoàng thượng há mồm ngậm ngọc nhũ của nàng vào. Ngậm liếʍ thì thôi đi, còn dùng răng nanh cố ý cắn nhẹ, làm nàng xuất hiện từng đợt ngứa ngáy.
"Hoàng thượng, đừng... Tiểu nô dơ bẩn, sẽ làm nhục long thể..."
Hàm Nhụy thần trí có chút mơ hồ. Hoàng Thượng dùng cả tay và miệng, vừa mυ'ŧ vừa liếʍ vừa cắn. Nàng chưa bao giờ sảng khoái như thế. Hóa ra nam nữ gần gũi da thịt lại tuyệt vời như vậy.
"Dâʍ đãиɠ!" Tất Linh Uyên từ trong chăn thò đầu ra, hơi thở dốc, nâng eo nhẹ nhàng đυ.ng phải ướŧ áŧ giữa hai chân nàng, "Nhanh như vậy đã ướt, có phải đã sớm mơ ước trẫm làm ngươi?"
Hàm Nhị ngơ ngác lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước quyến rũ: "Tiểu nô không có..."
“Nếu không phải ngươi có thương tích trong người, trẫm thật sự sẽ làm chết ngươi.”
Tất Linh Uyên kiềm chế sức lực của mình, long căn nóng bỏng cứng rắn cọ xát qua lại giữa mép thịt ướŧ áŧ của nàng qua qυầи ɭóŧ.
"Hoàng thượng tè ra quần ạ?" Hàm Nhụy chỉ cảm thấy giữa hai chân có chút mát mẻ, nhịn không được kẹp chặt, nhỏ giọng hỏi.
Tất Linh Uyên khẽ cười, ngón tay thon dài ra sức bóp nắn bầu ngực lớn của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trẫm không phải tè ra quần, trẫm là muốn làm ngươi."
Hàm Nhụy nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, sợ tới mức ngậm miệng lại. Đúng lúc này cung Càn Thanh đưa kim sang dược đến.
Tất Linh Uyên nhấc chăn lên che nàng từ đầu đến chân lại, mới để cho Ngô Dụng tiến vào.
"Hoàng thượng, nô tài đi gọi mấy ma ma đến giúp nàng bôi thuốc."
Tất Linh Uyên thò tay vào trong chậu nước thử một chút, tùy ý nói: "Không cần, đi nghỉ đi."
Lợi hại, thật sự là lợi hại!
Ngô Dụng thầm giơ ngón tay cái lên với Hàm Nhụy cô nương.