Thiên Sát Cô Tinh Ở Mạt Thế

Chương 16-2: Chủ động giao dịch thân xác cầu thuốc cho con

Vào lúc nóng nhất trong ngày cũng là lúc tang thi hoạt động nhanh nhất, cho nên lúc này những dị năng giả trong căn cứ đều không ra ngoài tường vây tìm vật tư, đều nghỉ ngơi trong phòng riêng, họ luôn phải đảm bảo tinh thần lực của bản thân luôn dồi dào, có như vậy mới có thể tìm kiếm được nhiều vật tư, mang đến cơ hội sống sót cho bản thân.......

Trong đại sảnh của tòa nhà A, trên khuôn mặt khô vàng của người thiếu phụ đang ôm trẻ đầy nước mắt, môi khô nứt, đôi môi của đứa trẻ được ôm trên tay cũng tái nhợt như đứa bé sắp chết nhưng khi sờ lên trán thì nhiệt độ nóng hổi khiến người ta lo sợ.

Cảm xúc tuyệt vọng lấp đầy đôi mắt của người phụ nữ trẻ, giống như chỉ cần đứa bé ngừng thở thì cô ta cũng sẽ đi theo.

Mùi vị tanh hôi do tiểu tiện mất kiểm soát của đứa trẻ khiến không ít người xem thường, mắng mỏ nhưng cô ta lại không quan tâm, cô ta không muốn chết, cô ta còn chưa gặp lại chồng, vẫn chưa nhìn thấy đứa trẻ trưởng thành, cô ta luyến tiếc.......

Cho dù thế giới này loạn như thế này thì cô ta cũng không nguyện ý bỏ mạng ở đây!

Cho dù chết cũng sẽ trở thành một cái xác không hồn, ăn thịt đồng loại, uống máu người, cả người hôi thối, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô ta không còn cách nào khác.......

Bỗng nhiên, cô ta ngẩng đầu lên như nhớ đến chuyện gì, ôm đứa trẻ chạy lên lầu, trên đường đυ.ng trúng người khác, phải chịu những cú đá đau đớn nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ, trực tiếp xông lên lầu! Cô ta muốn lên lầu tìm người có thể tìm thấy người cho cô ta và đứa bé một con đường sống.

Nhưng lầu hai và lầu ba không dễ xông vào như tưởng tượng.

Hai bên hành lên là những quân nhân cầm súng, chỉ cần có người không có mắt xông vào họ sẽ nổ súng ngay lập tức!

Trước kia không phải không có xuất hiện chuyện này, khi khu an toàn vừa xây dựng xong, có không ít người cảm thấy đỏ mắt với đãi ngộ của dị năng giả vì thế đã kêu gọi một đám người cùng nhau vùng dậy! Đương nhiên là mấy chục người đó cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài tường vây tự sinh tự diệt.

Trên khuôn mặt dơ bẩn của người phụ nữ trẻ có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô ta, vừa đến lầu hai đã muốn xông qua nhưng không ngoài dự đoán bị một người đàn ông trung niên dùng súng đẩy ngược vào tường!

" Trở về!" Người quân nhân lớn tuổi không chút lưu tình nói: "Đừng thêm phiền toái cho bọn tôi."

Người phụ nữ rẻ run rẩy ôm đứa bé, bất chấp quần áo không chỉnh tề, không phát hiện cúc áo lỏng lẻo trên người sớm đã bung ra, cô ta đi về phía người đàn ông trung niên, ôm chân đối phương: "Không! Không được....... Cứu con tôi với! Nó phát sốt! Cứu.... Cứu nó đi mà......"

Mọi người sớm đã chết lặng với chuyện này, những người vây xem đều không có những thứ được gọi là đồng cảm, huống chi loại cảm xúc rẻ tiền, sự giúp đỡ của họ có chắc gì nhận lại được báo đáp?

Những quân nhân canh gác ở cầu thang cười nhạo, không thèm quan tâm đến tiếng khóc thét của người phụ nữ, nghe thấy phiền thậm chí còn kéo cô ta đứng dậy, đuổi xuống lầu.

Nhưng người phụ nữ đó chính là muốn day dưa với họ, quỳ trước mặt từng người cầu xin, những người bị cô ta cầu xin đều phát hỏa, hận không thể dùng một viên đạn cho cô ta im miệng, cho dù hiện tại làm như vậy cũng không phải không được, bởi vì hiện tại là thế giới của kẻ mạnh.

Nhưng một nam nhân có vết sẹo ngay mắt thấy cậu lại ngăn cản, nâng người phụ nữ trẻ lên, trong mắt là du͙© vọиɠ không thể giải tỏa những người còn lại cười "Ha hả" hiểu rõ hoặc nhíu mày mặc kệ.

Chỉ thấy nam nhân có vết sẹo nói: "Một lần, tôi liền cho cô thuốc hạ sốt. Lại thêm..... Mấy bình nước, thế nào?" Nói xong, hai tay cũng bận rộn nhéo nhéo đầu nhũ sẫm màu lộ ra ngoài của cô ta!

Thiếu phụ khuất nhục cắn răng, gật gật đầu......

Nam nhân có vết sẹo hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném đứa bé qua cho đồng bạn bên cạnh, rồi kéo cô ta về phòng nghỉ của bản thân.

Không qua bao lâu sau, bên trong truyền tới tiếng thét chói tai và tiếng đánh đập, bạn của tên đó nghe những âm thanh đó cũng thay phiên nhau đi vào. Loại giao dịch bằng da thịt này đã không còn xa lạ gì với những người sống sót trong thời mạt thế. Tận thế đến, không ai có thể sạch sẽ......

Mãi đến khi mặt trời chạy đến sau núi, cô ta mới bị ném lại trên giường, bên người là hai bình nước khoáng nhưng lại không có thuốc hạ sốt.....

Người phụ nữ trẻ chụp lấy tay của gã đàn ông, suy yếu nói: "Thuốc......"

Nam nhân có vết sẹo liếʍ liếʍ môi, trong mắt toàn là đùa cợt: "Sao, còn chưa đủ nữa hả? Mấy anh em bọn tôi thay phiên nhau "hầu hạ" cô còn chưa đủ sao?"

Nữ nhân dữ tợn cào bị thương tay của gã, giọng thét tê tâm liệt phế khiến màng nhĩ của người nghe cảm thấy đau như muốn thủng đến nơi: "Thuốc hạ sốt!!! Thuốc hạ sốt !!!"

" Cút đi!" Gã đàn ông đó "bất đắc dĩ" lắc lắc đầu: "Bây giờ ở đâu có loại thuốc quý đó chứ? Chỉ có trong tay cấp trên mới có thể lấy ra được thôi."

Nói xong cũng không quản sự sống chết của người phụ nữ trẻ mà chuẩn bị ra ngoài, vì đã đến giờ ra ngoài làm nhiệm vụ, tìm thêm vật tư.

Nhưng vừa mới mở cửa, đã bị thiếu phụ sau lưng đẩy ra ngoài! cô ta như đã phát điên, không quan tâm bản thân lúc này đang trần như nhộng mà ngồi lên người nam nhân, âʍ ɦộ vẫn còn dâʍ ŧᏂủy̠, hai tay tát liên tục lên mặt gã: "Tên hỗn đản! Mau đưa thuốc cho tôi! Mau......"

Đại đa số các đội dị năng đã ra ngoài theo tổ, cho nên không có nhiều người thấy cảnh này chỉ có Đồ Mộng trùng hợp từ trên lầu đi xuống thoáng sửng sốt, không biết có nên đi vòng xuống hay không.....

Đúng vậy, Đồ Mộng dẫn theo Đồ Nguyệt Sanh gia nhập khu an toàn của Tần Đông.

Vào lúc cậu nhìn thấy Nguyệt Sanh tự chạy đến bên cạnh cậu, trong lòng cảm thấy khó chịu nói không nên lời, nghe thấy Nguyệt Sanh gọi cậu đến bên người liền nhanh chân chạy đến, nắm lấy tay hắn.

Giống như chỉ cần như vậy là đủ, cái nắm tay của cậu đã khiến không khí căng thẳng xung quanh giảm bớt, cũng như nhận được ánh nhìn nhu hòa của Nguyệt Sanh.

Có Đồ Nguyệt Sanh ở bên cạnh, giúp Đồ Mộng trở nên quyết đoán không ít, sau khi cân nhắc kỹ những lời của Thịnh Hoàng, cậu gật gật đầu đồng ý, vì thế đã dời đến đây hơn nửa tháng......

Chuyện trước mắt cậu đã chứng kiến không ít, biết rõ bản thân không nên xen vào việc của người khác, lại thêm không thỏa mái muốn rời khỏi lại bị người phụ nữ đó nhìn thấy, lập tức vọt qua ôm chân cậu lại, mười ngón tay dường như muốn đâm xuyên qua chân cậu, nói: "Cứu.... Cứu con tôi với..... "

"Cô....." Đồ Mộng lúc này không còn màu da tái nhợt như trước, mỗi ngày đều ra ngoài kiếm vật tư khiến da cậu bị nhuộm thành một màu lúa mạch khỏe mạnh, dây thắt lưng quấn quanh eo phối với giày quân dụng làm cho vóc dáng cậu càng thêm cao ngất, mái tóc đen dài được vén qua sau tai, để lộ cần cổ xinh đẹp, phía dưới chiếc cổ áo sơ mi là xương quai xanh khêu gợi.

"Cô đứng lên trước đi." Đồ Mộng không biết phải làm sao với cô ta, quay mặt qua hướng khác nói: "Tôi không biết phải cứu như thế nào...... Tôi không có thuốc....."

"Cậu có! Cậu có!" Sức trên tay của cô ta càng thêm mạnh, dáng vẻ điên cuồng như đồng ý đánh đổi mọi thứ để lấy được thuốc.

Cuối cùng vẫn là gã đàn ông mắt sẹo nhìn thấy không nên chọc dị năng giả cấp hai Đồ Mộng mất hứng, trực tiếp bóp cổ cô ta kéo đi, Đồ Mộng nhíu mày nhưng không nói gì thêm, nhìn gã đàn ông nhốt người phụ nữ trẻ vào phòng rồi nghênh ngang bỏ đi.

Trong lòng Đồ Mộng luôn cảm thấy áy náy, nghe thấy tiếng thét chói tai "Trả con lại cho tôi! Đưa thuốc cho tôi!" của người phụ nữ đó vẫn không nhịn được mềm lòng, đi đến góc tường, ôm đứa bé sắp tắt thở ôm vào lòng, bảo người mở cửa thả cô ta ra, trả lại con cho người phụ nữ đó lại bất ngờ phát hiện đứa bé vậy mà đang thức tỉnh dị năng!

Mà tất cả chuyện này đều được Đồ Nguyệt Sanh đứng cách đó không xa thu vào trong mắt......

Hắn nhìn thấy nhưng không tham dự vào.....

Hắn nhìn thấy tên chết tiệt mà hắn từng giúp đỡ ngày càng chói mắt, nhìn thấy anh trai thân yêu của hắn bị mọi người khát vọng, nhìn thấy người hắn yêu nhất ngày càng cường đại.....

Hắn vừa thích Đồ Mộng kiên cường như hiện tại vừa chán ghét dáng vẻ này!

Trừ bỏ lúc đầu hắn còn có thể gϊếŧ chết mấy tang thi bình thường thì những tang thi biến dị như hiện tại lại không thể làm bị thương chúng. Cho nên hắn hiện tại..... Rất yếu...... Chính là một tên phế vật! Do đó, gần đây hắn đều không ra ngoài, đều dựa vào những vật tư mà Đồ Mộng ra ngoài tìm kiếm mà sống sót......

Nghĩ đến đây, con ngươi màu hồng của Đồ Nguyệt Sanh càng thêm thâm trầm.

Hắn hận thế giới này như hắn hận chính bản thân mình......

"Anh, đưa đứa bé đó cho em đi, em sẽ trả lại cho cô ta giúp anh, anh nhớ về sớm một chút." Đồ Nguyệt Sanh canh đúng lúc đi xuống, ánh mắt trời chiếu ở sau lưng hắn khiến hắn xuất hiện như một vị thần......

Đồ Mộng cười gật đầu sau đó rời đi.

Ngay khi Đồ Mộng xoay người rời đi, thì biểu cảm trên mặt Đồ Nguyệt Sanh lập tức trở nên lạnh lùng, vô cảm. Chấp niệm trong mắt hiện rõ trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên.......

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ chịu không nổi!

Hắn thậm chí còn nảy ra suy nghĩ nếu có thể trói buộc nam nhân ở bên người mình không rời, cho dù phải trở thành tang thi cũng không quan trọng!

Thật sự!

Chỉ cần từ nay về sau, trong mắt anh trai chỉ có mình hắn thì dù phải trả giá đắt thế nào, hắn cũng nguyện ý......