Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc

Chương 2.2: Thế giới thứ nhất - Hôm nay Kiều Kiều trông thật lẳng lơ (H)

“Ướt.” Anh nhướng mày, nụ cười trong đôi mắt của anh khiến Kiều Xu phải đỏ mặt, “Hôm nay sao Kiều Kiều lại lẳиɠ ɭơ như thế này, ướt nhanh thật.”

Cái váy của Kiều Xu đều đã bị dồn hết ở phần eo, trên dưới của cô đều thất thủ không khác gì đang khỏa thân, thế mà anh vẫn còn mặc áo vest mang giày da, quần áo gọn gàng đến mức ngay lập tức là có thể lên hầu tòa. Cô thế này nhìn không khác nào người phụ nữ dâʍ đãиɠ cố ý tới quyến rũ anh, Kiều Xu trong lúc mơ màng đã nghĩ như thế và điều đó làm cho tinh thần của cô run rẩy, khiến bên dưới của cô chảy ra một dòng nước ấm. “Đừng... mà, lát nữa... có người...” Cô còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một ngón tay đâm vào, chọc vào rút ra từng chút một làm cho cô phải rên lên một tiếng, không còn nhớ được mình muốn nói cái gì, thoải mái quá đi à, nhưng mà cô có cảm giác còn chưa đủ.

“Kiều Kiều ngoan, cởi ra giúp anh đi.” Anh vừa vội vàng dùng ngón tay để đâm cô, liếʍ mυ'ŧ trên núʍ ѵú của cô, vừa mơ hồ nói.

Kiều Xu mềm mại liếc nhìn anh một cái rồi mới dùng đôi tay không còn sức của mình mò tới quần của anh, cô tháo rất lâu mới móc được cây gậy của anh ra, cây dươиɠ ѵậŧ sậm màu của anh vừa to vừa dài, làm cô nhìn thấy cũng phải tan thành một vũng nước. Phó Diệp ôm eo của cô lên, thay đổi tư thế của cô, anh bắt cô quỳ gối trên ghế sô pha và để gương mặt của cô đối diện với dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh, “Cục cưng giúp anh liếʍ nhé, hửm?” Giọng nói trầm khàn đó gợi cảm tới mức chết người. Kiều Xu rất ít khi khẩu giao cho người khác, nhưng mà mùi hương trên người của anh cũng không có khó chịu, mà ngược lại còn khá là tươi mát sạch sẽ, phía trước của gậy thịt chảy ra một ít chất lỏng, tuy thế nhưng không khó chịu. Cô nhẹ nhàng vươn lưỡi ra liếʍ một cái thì đã nghe được giọng rêи ɾỉ khàn khàn của người đàn ông. Cô có hơi tự đắc, liền dùng đầu lưỡi của mình liếʍ vài vòng xung quanh đầu đỉnh, rồi xoay mấy vòng từ thân trụ tới tận gốc, lại liếʍ ngược lại từ gốc tới ngọn, cô vừa liếʍ vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, Phó Diệp vừa nhìn thấy đôi mắt quyến rũ của cô là đã không nhịn được nữa mà nắm lấy đầu cô ép thẳng về phía dươиɠ ѵậŧ của mình, ngay lập tức nhét đầy miệng của cô rồi bắt đầu tự mình chuyển động. Mặc dù Kiều Xu cảm giác không được dễ chịu cho lắm, nhưng nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng thế này lại vì cô mà mất khống chế làm cho cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, may mà anh cũng có chừng mực, không cắm sâu vào. Phó Diệp đâm vào rút ra một hồi trong miệng của cô rồi xoay người cô lại, đâm vào từ phía sau làm hai người đồng thời rên lên một tiếng.

“Anh... anh nhẹ một chút...” Miệng của Kiều Xu vừa được thả ra còn chưa kịp nói tiếng nào thì bướm nhỏ của cô đã bị nhồi đầy, mặc dù đã đủ ướt rồi nhưng mà do lâu lắm chưa làm nên cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Phó Diệp thì lại không nhịn nổi, tao huyệt của vợ anh vừa ướt vừa chặt cực kỳ hút hồn, cô hôm nay lại hấp dẫn đến thế, anh chỉ nói câu “Ngoan, nhịn một chút.” là liền bắt đầu đâm vào rút ra hết sức, không hề thương tiếc một xíu nào, cô bị anh đâm tới mức mất nửa cái mạng, nước văng tung tóe. Phó Diệp lại cảm thấy không đủ, một tay bóρ ѵú cô, một tay lại vả một cái “chát” lên mông của cô.

Cô rên khóc tới mức nước mắt đều chảy ra ngoài, vừa đau vừa sướиɠ, rồi lại nhịn không được mà càng chổng mông cao lên thêm, muốn để anh đánh thêm hai cái nữa, động tác của cô rất nhỏ nhưng vẫn bị Phó Diệp thấy được.

“Cô bé dâʍ đãиɠ.” Anh vừa thở hổn hển vừa giơ tay đánh lên mông cô mấy cái nữa, Kiều Xu cũng cùng lúc bị anh mang lêи đỉиɦ, tiểu huyệt cắn chặt lại, Phó Diệp nhanh chóng đâm thêm mấy cái nữa mới chịu bắn ra.

Phó Diệp ngồi xuống bên cạnh Kiều Xu rồi ôm cô vào lòng mình, dùng tay chân vụng về của mình mặc lại đồ lót cho cô, Kiều Xu trừng mắt liếc nhìn anh một cái rồi dành lại tự mình mặc, anh mỉm cười hôn lên tóc cô.

Ôi đàn ông, trong lòng của Kiều Xu cảm thán, cho dù là đàn ông lạnh lùng cỡ nào đi nữa thì một khi đã lên giường là đều trở nên nhiệt tình hơn hẳn.

“Kiều Kiều, có sướиɠ không?” Vẻ mặt của anh vô cùng thỏa mãn, liền hỏi cô có vừa lòng không.

Cho dù Kiều Xu có mặt dày tới đâu thì khi đối mặt với một ‘người xa lạ’ chỉ mới gặp mặt mấy tiếng đồng hồ thì cũng cảm thấy xấu hổ khi phải nói ra việc cô thấy sướиɠ, cho nên chỉ đành giả vờ ngượng ngùng mà khẽ gật đầu, Phó Diệp quả nhiên không hề gặn hỏi thêm nữa mà chỉ dịu dàng để cô nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ, buổi tối cả hai cùng nhau về nhà.

Về đến nhà Kiều Xu đã bị Phó Diệp ôm vào trong, anh đắp chăn kĩ càng cho cô, lại sờ thử trán của cô rồi mới đi ra ngoài xử lí tiếp công việc. Cô cũng cảm thấy rất mệt nên không hề quấn lấy anh, nằm một hồi liền chìm vào giấc ngủ.