Minh Tuấn cầm lô đỉnh định quay về thì một thân ảnh kiều diễm từ trên miệng núi lửa lao xuống trước mặt hắn. Chính là Minh Tú.
Nàng thấy phu quân trong hình dạng bản thể, hoảng hốt vội hỏi:
"Chàng làm cái gì vậy? Chiến đấu với ai à?"
Vừa rồi chứng kiến cột lửa hai màu đỏ đen chọc thẳng trời xanh, nàng tưởng rằng hắn đang đánh nhau rất kịch liệt với kẻ thù đấy.
"Ta sử lý chút việc ấy mà.", Minh Tuấn cười nói.
"Chàng đột phá rồi! Tu vi bằng với thϊếp!", Minh Tú ngạc nhiên. Nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn đã thay đổi mạnh mẽ.
"Ừm!", hắn gật đầu xác nhận.
"Cái lô gì kia?", nàng tò mò chỉ vào cái lô trong tay người thanh niên, hỏi.
"Sư phụ tặng! Ta đang nghiên cứu tìm cách nhận chủ nó.", Minh Tuấn không hề che giấu nói ra.
Hắn kể lại toàn bộ quá trình từ khi nhận cái lô đến bây giờ.
"Vẫn chưa tìm ra điều gì khác lạ sao?"
"Chưa! Về thôi! Để rồi từ từ nghiên cứu sau."
Minh Tuấn hóa hình Nhân Loại, mặc quần áo, cùng thê tử trở về phủ đệ.
.....
Tiếp tục vào mật thất yên tĩnh, hắn khoanh chân ngồi trước một lò luyện dược bình thường, bên cạnh thảo dược rất nhiều, tầm hơn ba trăm gốc nhưng chủ yếu từ Thiên Phẩm Cực tinh trở xuống.
"Bắt đầu từ những sản phẩm dược đẳng cấp thấp nhất."
Sản phẩm dược cấp thấp nhất đương nhiên là Sĩ Phẩm rồi.
Nhớ lại lý thuyết trong sách, điều cơ bản nhất của người chế dược chính là không hỏa. Minh Tuấn đưa một đoàn hỏa diễm nhỏ vào cái lò, tự điều chỉnh nhiệt độ lớn nhỏ khác nhau phải theo ý muốn, lệch chút thôi sản phẩm dược tạo ra sẽ có biến đổi ngay.
Bước đầu tiên quá dễ với một bộ tộc hỏa hệ như Viêm thú Tộc, thậm chí còn có cả Viêm Thú Thánh Diễm trời sinh, người thanh niên tóc đỏ chỉ mất vài phút là thành thạo luôn nhưng để đạt đến trình độ điêu luyện thì phải tập luyện dài dài.
Cảm thấy mọi thứ đều ổn, hắn sang bước thứ hai, giữ lửa cháy liên tục với một nhiệt độ không đổi. Bước thứ hai kiểm tra sự bền bỉ, lượng nặng trong cơ thể người mới, khả năng tập trung cao độ từng giây từng phút. Bước hai khó hơn bước một rất nhiều lần. Nhưng với một cơ thể dồi dào Nguyên khí, sự tập trung cao thì khỏi nói, hắn tốn hơn hai mươi phút là thành thạo.
Bước ba, thay đổi nhiệt độ theo từng chu kì. Nhiều sản phẩm dược khi luyện chế cần độ lớn của lửa trong mỗi giai đoạn khác nhau. Chẳng hạn lúc đầu phải lửa mạnh, đến giữa thì lửa nhỏ, cuối để lửa vừa vừa. Cái khó ở chỗ thay đổi, không cố định, đòi hỏi Dược Giả khống hỏa phải tốt, từng giai đoạn hạ hoặc lên lửa thật nhanh, thật chuẩn. Lửa hơi lớn, lửa hơi nhỏ, hoặc chậm hoặc nhanh so với thời gian đều sinh ra biến đổi khác biệt.
Minh Tuấn tập bước ba mấy lần mới được đó.
Một ngày qua đi, khống hỏa thành công. Hắn chưa đạt được điểm mười tuyệt tốt nhưng cũng xếp nhóm giỏi tầm tám đến tám rưỡi, chín trừ. So với kẻ khác khi bắt đầu chế dược tốt hơn rất nhiều. Điều này còn dựa vào việc hắn vốn thuộc bộ tộc hỏa hệ, tiếp xúc và chơi lửa từ sớm, lại còn Viêm Thú Thánh Diễm đã vượt trội hơn hỏa diễm bình thường.
Tất nhiên không thể phủ định sự lĩnh ngộ quá tốt của hắn.
Bây giờ, Minh Tuấn chính thức điều chế dược, bắt đầu bằng những sản phẩm dược cấp thấp bởi vì dễ luyện chế, công thức không phức tạp giúp Dược Giả bước đầu làm quen với dược.
Hắn cho vài cây thảo dược vào lò. Hỏa diễm đỏ đen nhanh chóng đốt cháy thảo dược, chắt lọc chất thuốc ra. Loại bỏ tạp chất trong chất thuốc đến tối đa nhất. Điều này tùy thuộc vào trình độ khống hỏa của từng người. Khống hỏa tốt tạp chất loại bỏ sẽ lớn, sản phẩm càng tinh khiết, công hiệu đương nhiên cao hơn. Ngược lại, khống hỏa kém tạp chất tồn đọng nhiều giảm chất lượng thành phẩm.
Năm phút sau, hương thơm cây thuốc bốc ra từ lò luyện lan tỏa khắp mật thất. Ba mươi giây kế tiếp, sản phẩm hoàn thành.
Hắn thu lửa về, mở nắp lò đan, một ít khói trắng mờ bốc lên đập thẳng vào mặt.
Dưới đáy lò có sáu viên đan dược Sĩ Phẩm Sơ tinh nằm đó.
Hắn cầm lên, đánh giá các kiểu:"Tròn vo, độ sáng bóng tám phẩy năm trên mười, chất thuốc mất hai phần, chưa hoàn mĩ."
Minh Tuấn không suy nghĩ nhiều bỏ tất cả đan dược vào miệng nhai như kẹo nuốt xuống, rồi luyện lại mẻ khác.
Sau ba bốn lần luyện đi luyện lại cuối cùng cũng cho ra mẻ Sĩ Phẩm Sơ tinh đan dược mười phần hoàn hảo.
"Tiếp! Lên cao hơn!"
Hắn muốn chế những sản phẩm dược cao cấp hơn nữa.
Cứ vậy ngồi trong mật thất luyện dược tới quên cả thời gian quên ăn quên ngủ.
Hắn không phải thiên tài về dược. Mỗi một đẳng cấp sản phẩm khi tăng lên phải mất vài lần thậm chí vài chục lần mới ra được mẻ như ý muốn. Hắn chỉ coi như xuất sắc về dược thôi.
Nhưng cái quan trọng là trong đầu có lý thuyết, kiến thức sâu sắc, trí nhớ tốt nên hoàn toàn bù đắp được. Mỗi lần thất bại, Minh Tuấn đều biết bản thân sai sót ở điểm nào, quá tay ở điểm nào, để rồi khắc phục chú ý hơn. Bởi những thất bại đó ông nội đã nghiên cứu qua hết cả rồi và hắn thì cũng đọc những tài liệu đó nên hiểu rất rõ.
Cứ chăm chỉ luyện chế, lần đầu thất bại lần hai tốt hơn. Càng luyện tay nghề càng thuần thục trơn tru. Hầu như ai cũng thế cả. Nhưng hắn học nhanh hơn người bình thường không chỉ vài lần.
Vùi đầu vào chế dược đến khi luyện thành công sản phẩm dược đạt tới Thiên Phẩm Cực tinh, hắn xuất quan.
Đẩy cửa, đi ra ngoài, vừa lúc sáng sớm, ánh bình minh chiếu soi khắp muôn nơi báo hiệu một ngày tốt lành lại đến. Từng cơn gió nhè nhàng lướt qua đem tới cảm giác dễ chịu sảng khoái tuyệt vời.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn xung quanh:"Có lẽ các nàng còn chưa dậy!"
Ở khoảng sân chính trong phủ đệ yên tĩnh chẳng hề có ai cả.
Minh Tuấn quyết định dạo bước quanh hồ nước lớn ở ngoài. Nước trong vắt, rất sâu chẳng thể thấy đáy. Hoa tươi khoe sắc tô điểm bầu không gian thêm đẹp đẽ lạ thường.
Đi được một đoạn dài, hắn thấy Băng Vân đang ở cạnh hồ, tay đùa nghịch bông hoa mọc ngay đó. Minh Tuấn nhẹ nhàng tiến tới ngồi xuống bên cạnh.
"A! Chàng xuất quan rồi!", Băng Vân hơi giật mình sau đó lên tiếng.
"Làm gì kêu to dữ vậy?", Minh Tuấn cười cười vòng tay ôm eo thê tử.
"Chàng biết chàng bế quan bao lâu rồi không?", nàng hỏi.
"Bao lâu! Cùng lắm ba bốn tuần chứ gì?"
"Là tròn bốn tháng đó!"
"Cái gì?", hắn kinh hô.
Minh Tuấn cứ tưởng mình ở trong mật thất cùng lắm một tháng ai ngờ đã bốn tháng trôi qua rồi.
Phải thôi! Trong mật thất rất tối chỉ có vài viên ngọc thắp sáng, ánh mặt trời không được tiếp xúc, thức ăn dự trữ rất nhiều trong kiến trúc pháp bảo nên không cần phải ra ngoài làm chi, cứ việc chế dược thôi. Hắn đã quên mất khái niệm về thời gian.
Bốn tháng thành tựu đạt được là chế ra sản phẩm đẳng cấp Thiên Phẩm Cực tinh....xem như không tệ.
Minh Tuấn nhanh nhóng quên việc ấy mà đè thê tử xuống nền cỏ.
Băng Vân nói:"Nơi này lộ liễu quá không?"
"Kệ! Chả có ai thấy đâu.", hắn khẳng định chắc nịch.
Sư phụ Lâm Thịnh đang ở trong phòng tu luyện. Lâm Ngữ Kỳ, Lâm Phức Hương chắc chưa dậy. Xung quanh nơi này yên tĩnh chẳng bóng người. Làm gì còn ai mà thấy?
Hắn áp môi mình lên môi nàng. Hai chiếc lưỡi tìm tới nhau.
Chụt! Chụt! Chụt!
Hắn và nàng đều hôn một cách rất nồng nhiệt. Tiếng miệng lưỡi vang khá to.
Một tay xoa nắn bầu ngực của nàng, một tay hắn tự cởϊ qυầи áo của mình.
Rất nhanh, cơ thể múi đồ cơ bắp toàn diện bạo lộ ngoài không khí. Săn chắc mà dẻo dai, cứng cáp mà mạnh mẽ. Côn ŧᏂịŧ giật giật biểu tình liên tục.
Sau đó Minh Tuấn cởi y phục thê tử.
Vài giây, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp lên nhau, trai trên gái dưới. Đôi tay hắn vuốt ve từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
"Cho vào đi chàng! Thϊếp muốn chàng lắm rồi!", Băng Vân thở hổn hển nói.
Bốn tháng nay nàng toàn phải tự tɧẩʍ ɖυ một mình. Khó chịu lắm chứ tưởng đâu!
"Ta chiều nàng!"
Minh Tuấn đặt côn ŧᏂịŧ vào ngay hai mép môi hồng, hông lấy đà đâm cái thật mạnh.
Ót!
Thằng em tới sâu nhất, chạm ngay hoa tâm.
"Sướиɠ....của chàng là nhất....động đi chàng....chơi thϊếp chết đi....", nàng động tình ôm chặt cổ phu quân.
Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!
Không nhiều lời, hông hắn nhấp điên cuồng, ra ra vào vào chỗ ẩm ướt ấm nóng một cách thô bạo nhất.
"Ưʍ....ưʍ....a....ư....a....", nàng rên to.
"Khít quá! Của nàng rất tuyệt!", hắn thủ thỉ vào tai thê tử.
Nhưng nàng có nghe thấy cái gì đâu đang nhắm mắt hưởng thụ từng cú thúc dũng mãnh của phu quân mình thôi.
Tay hắn xoa nắn bầu ngực hết bên này tới bên kia. Thật mềm mại!
Được chục phút Băng Vân hét to:"Thϊếp...thϊếp ra....chàng ơi!"
Minh Tuấn bất ngờ:"Sao nàng ra nhanh vậy?"
"Chắc tại lâu....lâu ngày chàng chưa chơi thϊếp nên vậy.", nàng vừa nói vừa thở.
Hắn càng thúc mạnh hơn nữa. Côn ŧᏂịŧ cùng âm động ma sát hết sức kịch liệt. Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ cùng truyền tới cả hai.
"Aaaa....."
Vang tiếng thét sướиɠ khoái của nữ tử, Băng Vân chính thức lêи đỉиɦ, nước ấm trong suốt từ tận sâu bên trong cơ thể nàng ào ào chảy ra. Người liền mềm nhũn.
"Chúng ta đổi tư thế!"
Hắn xoay cơ thể thê tử lật úp xuống, trong tư thế bò, côn ŧᏂịŧ tiến vào từ phía sau.
Bạch! Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!
Bụng dưới đập vào mông tròn tạo thành từng đường sóng thịt lăn tăn. Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Minh Tuấn quỳ ở đằng sau nắm chặt eo nàng mà dập.
.....
Đằng xa xa, đứng sau cái thân cây hơi lớn chút, Thiến Mộng Vũ hơi đỏ mặt quan sát tỷ tỷ và phu quân ân ái.
"Hai người này thật là! Vào trong phòng không được sao lại lôi nhau ra đây."
Hô hấp của nàng lạc nhịp đi rất nhiều, l*иg ngực phập phồng lên xuống như thể vừa mới chạy bộ về. Giữa hai chân tự dưng ẩm ướt ngứa ngáy khó chịu.
Mộng Vũ đành phải dùng tay giải tỏa vậy.
Thật chất nàng rất muốn làm chuyện đó với phu quân nhưng ngại nói ra. Con gái chủ động thế mất giá lắm! Khi nào hắn muốn nàng sẽ cho ngay thế mà cái tên khốn kia mãi chẳng thấy nói lăng gì. Đêm nào thèm cái phải tự xử.
Mộng Vũ nghĩ về phu quân thì có cảm giác vậy chứ chỉ cần đứng gần Lâm Thịnh hay thằng đàn ông nào khác thôi là nổi hết cả da gà da vịt rồi. Thế mới lạ!
.....
Không chỉ Thiến Mộng Vũ, cách nàng hai trăm mét còn có một thân ảnh uyển chuyển khác đang nhìn trộm hai người kia.
"Tên này thật hư hỏng!"
Đó là Lâm Ngữ Kỳ. Nàng đi qua đây hít chút không khí trong lành chợt nghe thấy tiếng động lạ bèn chạy tới. Ai ngờ...ai ngờ...
"To quá! Khỏe quá! Không biết vừa tiểu huyệt mình không nhỉ?"
Đôi mắt Lâm Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ to lớn mỗi lần thụt ra thụt vào trong cô bé hồng hào. Nàng tự ướm với bản thân mình.
"A....thật xấu hổ quá mà....", Lâm Ngữ Kỳ bưng mặt xấu hổ tuy vậy vẫn theo dõi phim hành động qua kẽ tay.