Trẫm Lại Trở Về Rồi

Chương 14

Truy Phong là một con thiên lý mã có linh tính, đã đi theo Yến Vu Ca nhiều năm. Cảm nhận được chủ nhân không vui, nó cũng không thèm quan tâm đến con ngựa cái nhỏ với bộ lông óng ánh trước mặt, ngoan ngoãn để chủ nhân dùng dây cương dắt đi.

Ngựa cái của Yến Tần thì không nghe lời như vậy. Nó không biết gì về lễ nghĩa liêm sỉ của con người, vô cùng không cam tâm tiến lên, mãi đến khi nhìn thấy người huấn luyện ngựa thấy tình hình không ổn mới cưỡng ép kéo nó đi.

Sự tương phản này khiến sắc mặt của Yến Tần càng thêm khó coi, y cũng không còn tam trạng giữ Nhϊếp chính vương lại dùng bữa với mình.

Chờ Yến Vu Ca vừa đi, y phất tay áo trở về tẩm cung minh, thoạt nhìn tâm tình y không tốt lắm, đến cả Thường Tiếu luôn tự nhận là người thân cận với bệ hạ nhật cũng ngoan ngoãn như chim cútm không dám chạm vào vảy ngược của tiểu hoàng đế.

Một tuần sau sắp xếp thu săn. Theo kế hoạch ban đầu, mỗi ngày Yến Tần phải tốn hai canh giờ để luyện cưỡi ngựa, bây giờ thì hay rồi, tên giáo tập bị áp giải vào thiên lao, đợi sau khi thu săn tế điển qua thì chọn ngày xử trảm.

Giáo tập hiện tại quyền cao chức trọng, vất vả lắm mới đồng ý dạy tiểu hoàng đế, kế quả lại gây ra chuyện lấy đá đập chân mình.

Vì xảy ra một sự cố nhỏ khiến mọi người ngượng ngùng, Yến Tần cau có suốt cả ngày, mãi đến khi lên triều vào ngày hôm sau, các đại thần đều có thể nhận ra rằng tiểu hoàng đế hôm nay có vẻ không vui.

Một số người có tin tức thông tin nhanh chóng đã biết được sự việc náo loạn ngày hôm qua từ trong cung. Những người không quan tâm đến chuyện này, sau khi tan triều, sai người đi dò hỏi, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Tuy nhiên, vì liên quan đến Nhϊếp chính vương, họ cũng không dám cười to, khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của tiểu hoàng đế, từng người đều nghiêm mặt, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.

Yến Tần ngồi trên ngai vàng cao cao nhìn rõ phản ứng của những vị đại thần này, y lạnh lùng nhìn những vị đại thần này, trong lòng lại ghi sổ cho họ.

Hoàng đế không vui, việc luyện tập cưỡi ngựa bị gián đoạn hai ngày, đến ngày thứ ba luyện tập cưỡi ngựa, nhìn Yến Tần dường như không vui vì chuyện này, Thường Tiếu hầu hạ bên cạnh y cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu: “Bệ hạ, chúng ta còn tiếp tục đi luyện cưỡi ngựa không?”

Hắn biết rất rõ, mình và hoàng đế là một, vinh nhục cùng chia. Nói chính xác hơn, là hoàng đế vinh hiển hắn được hưởng lợi, hoàng đế gặp xui xẻo, hắn tuyệt đối không thể tốt hơn được.

Bây giờ nhìn thu săn sắp đến gần, nếu hoàng đế cưỡi ngựa không tốt, để cho văn võ bá quan và vương công quý tộc xem trò cười, tâm trạng chắc chắn sẽ còn tệ hơn bây giờ.

Hắn khuyên can tiểu hoàng đế lúc này cũng là để phòng ngừa cho tương lai.

Yến Tần vốn đã sắp quên chuyện ngày hôm đó, nhưng Thường Tiếu vừa nhắc đến, y lại nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, cầm bút nặng nề đặt lên nghiên mực, lạnh lùng nói: “Cô không đi, vài ngày nữa cũng không đi.”

Con ngựa cái nhỏ ngày hôm trước đã bị cung nhân xử lý, người của Ngự Mã ti cũng bị trách phạt. Yến Tần dù có đi cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng, y quyết định trong thời gian ngắn không muốn nhìn thấy ngựa.

Dù sao buổi tối hôm đó là tọa kỵ của mình cầu hoan với Truy Phong nhà Nhϊếp chính Vương, y chỉ cần vừa bước vào võ trường, là sẽ nhớ đến gương mặt của Nhϊếp chính vương, cả người cảm thấy không khỏe.

Thường Tiếu lại khuyên y: “Nhưng nếu ngài không đi, chỉ e là lúc đó…” Thương Tiếu không nói hết câu, dù sao sợ nói đùa với hoàng đế nghe rất giống nguyền rủa, hắn chỉ là một nô tài, mỗi thời mỗi khắc đều lo rằng mình nói lỡ lời để chủ tử không vui. Yến Tần lạc quan hơn Thường Tiếu nhiều, tâm lý của y đã sớm vượt qua chứng sợ ngựa, chỉ là thân thể bây giờ theo bản năng vẫn sợ ngựa, cưỡi ngựa hai buổi chiều thật ra đã thích ứng kha khá.Sở dĩ sắp xếp Nhϊếp chính vương dạy y, không chỉ đơn giản là vì muốn học cưỡi ngựa, mà còn có ý đồ khác.

Bây giờ, ngay cả người say rượu (Nhϊếp chính vương) y cũng không muốn gặp, thì kệ hoạch dạy cưỡi ngựa tự nhiên cũng không cần thiết nữa.

Tất nhiên y sẽ không nói lời này với Thường Tiếu, chỉ lạnh mặ nói, “Không có vạn nhất.”

Trong thu săn, rất nhiều người được sắp xếp bảo vệ hoàng đế, kể cả Nhϊếp chính vương. Để tránh bị chỉ trích dưới ngòi bút của văn nhân, Nhϊếp chính vương sẽ không chọn ra tay với y trong thu săn, cho nên sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Thường Tiếu không hiểu lắm, há to miệng, một lúc lâu sau nặn ra chữ vâng, thoạt nhìn thì đã hiểu, nhưng Yến Tần biết hắn không hề hiểu ý mình.