Chồng Già

Chương 3: Hiếu kính.

- Cái gì ?! Ngươi vừa nói là thật sao ?

- Đúng vậy nha, tiểu thư. Nô tì hoàn toàn không có nghe lầm chút nào. Lúc đó lão ... cô gia ở trước mặt bao người, chỉ đích danh muốn cưới nhị tiểu thư. Ai dè đâu, sau đó mẹ con tiện nhân kia liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến lão gia thay đổi quyết định, cứ thế lừa gạt cả hai người.

- Ngươi nói xem, có phải lão già cha ta bị bệnh đến xuẩn rồi không? Lừa gạt ai không lừa, lại đi lừa quỷ y Thương cốc. Có phải ngại sống quá dài không?

- Cái này... cái này ....

- Không nói đến lúc đó lão già kia nghĩ gì. Tại sao lúc đó ngươi không nhắc nhở tiểu ... À, ý ta là sao người lúc đó không vạch trần sự việc cho mọi người cùng biết. Chí ít cũng phải lén báo cho ta một tiếng chứ.

- Tiểu thư, người quên hết rồi mới nói thế chứ. Lúc đó nô tì bị con tiểu tiện tì tên Hạ bên người nhị tiểu thư gây rối. Không dưng bị nhốt vào kho chứa củi ba ngày. Tới lúc được ra, cũng là bị người trói lại rồi khênh ra. Nào gặp được người mà báo. - Cái Xuân bĩu môi phụng phịu nói.

Haiz. Số đúng khổ. Các cụ nói chả sai bao giờ "mấy đời bánh đúc có xương , mấy đời dì ghẻ mới thương con chồng" ... Chủ cũ của cái thân xác này số còn rệp hơn cả Tấm. Sinh ra đã cha không thương, mẹ không yêu, đến ý trung nhân cũng cứ thế qua cầu gió bay, gả cho một lão già ba chân gần đất xa trời. Ừ thì già mà có tiền thì cũng thôi đi. Đây, nhìn xem, nguyên cả cái cốc toàn chó ăn đá gà ăn sỏi. Nghèo đến trình độ bô cũng không có mà dùng.

An nằm một chỗ vắt vẻo treo giò, trong đầu không ngừng bừng bừng ý tưởng: chờ lão chồng già kia thăng thiên, nàng sẽ xuất thế thế nào, sẽ cải tiến cái nọ, phát triển cái kia ra sao. Nhưng chỉ là nghĩ cho sướиɠ cái đầu thôi, thực tế thì toàn thân sắp chết lặng vì bị cố định một chỗ. Vốn là một bà mẹ bỉm sữa hai con, cả ngày như cắm motor vào đít, hoạt động không ngừng từ sáng tới tối, bỗng dưng giờ nằm một chỗ, cái gì cũng không phải động, An quả thật một chút cũng chịu không nổi. Hết lật trái lại lật phải, nghe thấy bước chân quen thuộc không khỏi chờ mong.

- Tiểu thư , nô tì vừa hỏi cô gia, ngài có thể ngồi dậy, di chuyển nhẹ nhàng giãn gân cốt được rồi.

Xuân tay bưng một cái khay, bên trên đựng một bát thuốc đen như nước nhọ nồi cùng một đĩa nhỏ có dăm ba miếng mứt tẩm mật ong. Trên mặt nàng ta là nét cười ngây thơ ngọt ngào khiến lòng người thoải mái. Nhưng cho dù có đem cả cái ngọt ngào đó cộng lại với đĩa mứt trên khay cũng địch không lại được cái vị đắng của bát thuốc bên cạnh. Người cổ đại thật biết hành hạ người ốm bệnh. Nếu đã biết thuốc khó uống như thế sao không cô lại cho đặc thành viên đi. Dù sao đắng dài không bắng đắng ngắn.

Sau khi bóp mũi nuốt vội bát thuốc khiến lòng tràn đầy sợ hãi, An liền có thể được ngồi bên cửa sổ ngắm mấy con gà chạy quanh sân, miệng ngậm mứt ngọt, để yên cho Xuân dùng lược sừng nhẹ nhàng chải tóc rối sau lưng.

- Nghe ngươi nói lão ... cô gia được mệnh danh là Quỷ y có y thuật cao minh. Ta tưởng thường những kì nhân như vậy phải giàu nứt đố đổ vách?!

- Đúng nha, tiểu thư. Cô gia là thần y vạn kim khó cầu. Ngày đó lão gia bị bạo bệnh tưởng không qua khỏi, may nhờ có nhị lão gia làm quan trong triều, có mối quen biết mới tìm được cô gia tới cứu mạng. Nghe nói cô gia chữa bệnh trước nay thường không cần vàng cũng chả cần bạc , mỗi lần tới đều yêu cầu chủ nhà những đòi hỏi như lên trời xuống biển, vô cùng khó hầu. Ai đáp ứng được ngài ấy mới cứu. Chỉ riêng lão gia, cô gia vừa gặp liền chỉ thẳng nhị tiểu thư đòi cưới. Lão gia khi đó đáp ứng thống khoái, trở mặt liền không nhận người.

Kì nhân như vậy mà còn bị người ta lừa, bảo sao cả đời nghèo nát đến cái độ này. Nếu ông trời đã để nàng thay vị tiểu thư kia tới làm tân nương lão, ắt hẳn có lý do thiên mệnh. Cuộc đời nàng trước kia chẳng có thành tựu gì ngoài chăm chồng nuôi con, vậy tới đây thì để nàng chăm sóc những tháng ngày cuối đời cho lão nhân gia đi. Coi như thay cho cha già mà chăm sóc vậy. Còn cái nhu yếu sinh lý kia, An ha ha cười, giờ khéo có cho cũng chả nhấc nổi để mà dùng ấy chứ.

Chỉ có điều, rất lâu về sau này mỗi khi nghĩ lại, An đều thấy mình đã từng mười phần ngây thơ ngu dại.

Dù có nói gì thì thần y vẫn là thần y hàng thật giá thật. Người thường gãy chân, y học hiện đại có lẽ cũng phải mất hai ba tháng mới tháo bột, đằng này chỉ mất hơn tháng, An liền có thể tập tễnh bước đi. Đứng giữa không gian cái gì cũng thô sơ , lòng nàng cười như điên dại ... ý chí khai hoang cải cách tấp nập trào dâng.

Kiếp này ông trời nguyện ý nàng làm quả phụ, sống tự do tự tại. Từ nay vĩnh biệt hôn nhân, vĩnh biệt tháng ngày sống không vì chính mình.

Việc cải cách đầu tiên mà An muốn làm chính là bữa ăn của chính mình . Nhìn cái thân xác này xem, gầy đến mức sắp trơ cả xương ra rồi.

Một con gà mái béo mầm đi ngang qua, hạ mông cái bẹt trước mũi giày nàng, nó quay đầu, trừng cặp mắt nhỏ như hạt đậu nhìn nàng như tiểu vô lại. Thấy không, đến ông trời cũng đồng tình với nàng.

Gà của thần y cũng là loài gia cầm có tinh, mất sức ba hổ bảy trâu của hai chủ tớ, cuối cùng cũng cho ra niêu cháo thơm ngon béo ngậy. Một niêu cháo gà múc ra được ba bát, theo lời An, Xuân để dành riêng hiểu kính cô gia đại nhân một bát. Nghĩ tới cô gia trở về, thấy bát cháo thơm ngon hẳn là sẽ cảm động lắm, có khi khuôn mặt sẽ từ hoa cúc héo thành hoa cúc tươi, hai chủ tớ vui mừng, ta một thìa ngươi một thìa, nạo sạch cả niêu.

Nắng vàng vừa buông thấp, như phủ một mảnh chăn vàng ấm áp trên khoảng sân rộng. Giữa sân chỉ còn con gà trống đứng ngây ngốc, không rõ lão bà mình đi đâu. Thấy chủ nhân trở về, cái cổ nó khẽ rụt xuống, rất khôn hồn ba chân bốn cẳng cuốn xéo vào chuồng.

Lão cô gia rửa tay sạch sẽ, vừa lau tay vừa nhìn cái bát được kê ngay ngắn trên bàn. Khi mở nắp ra, một mùi cháo gà thơm ngát bay ra đầy phòng. Mặt cúc héo quả thật không còn héo nữa, mà chuyển qua vặn vẹo dữ tợn.

Ở trong phòng, hai chủ tớ An Xuân có thể nghe thấy tiếng bát bị ném ra giữa sân, phát ra âm thanh chói tai. Từng mảnh vỡ trộn lẫn cháo gà, mùi hương bay ra tứ phía, chim chóc thấy mùi liền xù lông, thẳng cánh mà bay mất. Đến cả mấy con chuột cũng cuốn gói tức tốc chuồn đi. Hệt như cái lão cô gia ném ra không phải thức ăn mà là thuốc chuột.

Sau đó cả hai cùng nhìn thấy lão cô gia chống gậy lập cập bước về phía chuồng gà. Lão tức giận không nhỏ, hai mắt trợn lên long sòng sọc , ngón tay run run chỉ về hai người .

- Ai cho phép các ngươi gϊếŧ nó ... các ngươi , các người ...

Haiz , quên mất quên mất... Sao nàng lại quên mất nhỉ? Nàng nóng quá mất khôn, nên quả nhiên không nghĩ đến : người già sống cô đơn ấy mà, có đôi khi con gà con chó cũng coi như con cái trong nhà mà nuôi. Và hẳn nhiên cái sự xấc xược của con gà kia hẳn là cũng được lão nhân gia chiều quen thành hư mới vậy. Nàng tiến lên một bước, thành khẩn xin lỗi .

- Ông... a ... lão ...phu, phu ... phu. ( nhìn bản mặt già nua , đầy nếp nhăn phía đối diện, nàng quả thật không hạ khẩu được hai chữ " phu quân " khỏi mồm , có ai hiểu cho nỗi đau này. ) - Ban nãy ta đói tới mờ mắt, nên mới không kịp chờ ngài về hỏi một tiếng, liền thịt gà. Là ta sai rồi , ta xin lỗi. Nghe được tiếng xin lỗi, cơn giận của lão cô gia cũng bay đi một nửa. Thực ra điều lão định nói không phải ý như vậy, đang định mở lời lại nghe phía đối diện bồi thêm ...

- Nhưng dù sao gϊếŧ cũng đã gϊếŧ rồi. Gà nuôi cũng chỉ để làm thịt mà thôi. Lão gia không cần quá thương tâm. Cũng đừng vì coi chúng như con cháu mà đau lòng.

Tính khí vốn dịu đi một chút , nghe xong câu này lại cấp tốc xông lên não , lão cô gia cười lạnh hai tiếng , liền phất tay áo , bỏ về phòng . Trước khi đóng cửa còn không quên nhắc nhở

- Con gà đó ta coi nó như con nên mỗi ngày đều châm chín mươi mốt kim thử độc . Các người nếu thấy bụng lưng bắt đầu lâm râm ngứa thì chuẩn bị đào huyệt nằm vào là vừa .

Để để cập nhật chương 4, mời bạn đọc đăng nhập vietnamovernight

https://dembuon.vn/rf/91040/

Hoặc search : "Chồng già - của Mèo cái hay cười" (^^)d