Thế Thân Của Tra Công Từ Chối Tái Hôn ABO

Chương 6: Khi chú có omega mà chú thích, con sẽ ly hôn

Chương 6: Khi chú có omega mà chú thích, con sẽ ly hôn

Vài ngày sau, Đường Úc được Bùi Lâm Quân đưa đến nhà họ Bùi.

Hiển nhiên là Bùi Thế Vinh và Vương Như Hy vừa biết được tin hai người mới kết hôn, họ cùng nhìn Đường Úc.

Đường Úc lo lắng nắm tay, cúi đầu không dám nói chuyện, cậu từng nói là cậu không được người khác ưu ái, cậu sẽ bị người khác ghét.

Bùi Thế Vinh thân hình gầy gò, nhìn như người bị bệnh nặng, may mắn là ông ấy nhìn rất tỉnh táo.

Ông trừng mắt nhìn Bùi Lâm Quân, "Mày đừng có linh tinh! Mau đi ly hôn!"

"Sao có thể là linh tinh? Đã đăng kí kết hôn rồi, Luật Hôn nhân quy định rằng alpha không thể nộp đơn ly hôn trong vòng ba năm."

Bùi Thế Vinh hít sâu một hơi, "Tao hy vọng mày kết hôn là vì muốn có người bên mày, nhưng mày kết hôn trong mơ hồ chỉ là để cho tao an tâm, mày cho rằng tao vui lắm hả?"

"Ba, Đường Úc và con rất nghiêm túc trong việc kết hôn."

"Nghiêm túc là tuỳ tiện tìm một kẻ ngốc tới cho có, hay là mày phát điên đi tìm kẻ ngốc! Tao thà rằng mày tìm alpha còn hơn!"

Đường Úc sợ hãi run lên, tai cậu ù đi vì tiếng cãi nhau của hai người, vội vàng lùi lại về phía sau, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Bùi Lâm Quân nắm tay Đường Úc, phát hiện tay cậu ướt đẫm mồ hôi: "em ấy là omega của con, không phải kẻ ngốc. Đừng xúc phạm em ấy."

Đường Úc cúi đầu nhìn hai tay đan chặt vào nhau, sửng sốt, chú đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là họ không phải thật, nói dối có nhất thiết phải nghiêm túc như vậy không?

"Bùi Lâm Quân, anh muốn em cảm thấy áy náy hối hận sao? Chỉ vì khi đó em không để anh và..."

"Xin chào, xin chào." Đường Úc do dự một chút, cắt ngang lời nói của Bùi Thế Vinh, cúi đầu không dám nhìn ai, rụt rè nói: "Giận dữ không tốt cho sức khỏe. Xin đừng tức giận."

Bùi Thế Vinh quay lại, trừng mắt nhìn Đường Úc: "Đến lượt cậu nói à? cậu từ đâu tới thì cút về chỗ đó?"

Đường Úc không biết lấy dũng khí từ đâu ra, rõ ràng run rẩy hết mức nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Con và chú tôi quen nhau gần một tháng, chú tôi rất tốt với con,không không phải tuỳ, tuỳ tiện tìm kẻ ngốc, cũng khó, khó tìm được.”

Những lời này khiến mọi người không khỏi hoang mang, mẹ của Bùi Lâm Quân , Vương Như Hy là người đầu tiên bật lên tiếng cười, nhìn thấy những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Đường Úc, bà cảm thấy khá dễ thương.

Đường Úc càng run tợn hơn, nhìn chằm chằm vào đôi giày, giọng nói run run như sắp khóc: “Con nấu đồ ăn rất ngon, nhưng chú thường xuyên bị đau bụng, từ khi con nấu ăn thì không còn, chú béo lên, con sẽ chăm sóc cho chú thật tốt, xin đừng lo lắng.”

"Quan hệ gia đình tốt như vậy, không, không nên cãi nhau. Đợi tới khi chú có omega mà chú thích, con sẽ ly hôn, con biết mình là kẻ ngốc, con sẽ không ngăn cản chú."

Đường úc phát âm có chút trẻ con, nói chuyện lại rất nghiêm túc.

Bùi Lâm Quân nhìn thấy Đường Úc căng thẳng đổ mồ hôi, đôi môi trắng bệch, nước mắt rơi xuống, cái mũi đỏ bừng.

Hắn có thể cảm nhận được cậu sợ hãi như thế nào khi hắn nắm tay cậu, những ngón tay lạnh lẽo và không có độ ấm.

hắn thậm chí còn không biết rằng kẻ ngốc nhỏ thực sự nghĩ như vậy.

Vương Như Hy đẩy Bùi Thế Vinh ra, mỉm cười nói với Đường úc: "Doạ đứa trẻ này sợ đến phát khóc, Em nghĩ rất được, tôi ưng."

Bùi Thế Vinh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Như Hy lườm ông: "Lâm Quân từ khi nào thì không đáng tin vậy? ông có biết làm ba không?"

Bùi Thế Vinh không bao giờ cãi lại vợ, vì vậy ông lẩm bẩm và bắt lỗi ở chỗ khác: "Ồ, tên cũng kỳ quặc, không biết trên dưới."

Gọi anh là chú khiến Bùi Lâm Quân cùng ngang vai với ông.

"Ông biết cái gì? Người trẻ tuổi đều như thế vậy." Vương Như Hy chê ông phiền, gọi Đường Úc tới nói chuyện, từ sở thích đến khẩu vị, hoàn cảnh gia đình, học vấn, công việc đều hỏi một lượt.

"nhà con ở đâu? Chúng ta phải đi gặp mặt nhà thông gia theo quy định truyền thống."

Đường Úc lắc đầu, đôi mắt đỏ ngầu cười lên vừa cảm thấy đáng thương vừa cảm thấy đáng yêu, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Không, không cần, ba mẹ không quan tâm đến con."

"Làm sao có thể được? Vậy thì..."

"Mẹ, tụi con còn có việc bận, tụi con đi trước." Bùi Lâm Quân cắt ngang cuộc trò chuyện, hắn thấy hai chân Đường Úc vẫn đang run rẩy, nếu cứ ở đây nữa chắc chắn cậu sẽ sảy ra chuyện mất.

Đường Úc thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh theo kịp Bùi Lâm Quân, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của hắn, lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi nhỏ.

Vừa ra khỏi nhà, Đường Úc liền cúi đầu thấp giọng nói: "Chú, Ba mẹ chú đối xử với chú thật tốt."

Bùi Lâm Quân hỏi lại: "Cha mẹ cậu có đối xử tệ với cậu không?"

Đường Úc nhìn chằm chằm vào những kẽ hở trên con đường, mỗi bước đều dẫm vào cùng một vị trí, nhỏ giọng trả lời: "...tốt, cũng tốt."

Bùi Lâm Quân nghĩ, nếu thật sự tốt thì cậu đã không bị bỏ rơi cậu ở ngoài đường, trời còn có tuyết rơi, đây là cố ý muốn cậu chết cóng.

Đường Úc cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “ vẫn chưa có tin tức gì của mẹ cháu sao?”