“Chú ơi.... tối nay có về ăn cơm không?”
Đường Úc vừa nói thầm vừa gõ chữ, ngón tay loay hoay trên màn hình điện thoại, mất năm phút mới gửi cái tin nhắn trên wechat đó đi.
Một dòng tin nhắn màu xanh lá cây xuất hiện trên màn hình, cậu không rời mắt khỏi cái điện thoại, yên tĩnh chợ đợi người trả lời.
Đó là chú mới dạy cho cậu, chỉ cần vào đây gửi tin nhắn, chú ấy nhất định sẽ nhìn thấy.
Chờ đợi hơn 5 phút, 10 phút.... một tiếng, điện thoại vẫn nằm yên, không có tin nhắn trả lời.
Đường Úc ngồi dưới đất phòng khách chờ Bùi Lâm Quân, ánh đèn trong phòng trống rỗng không có hơi người, yên tĩnh quạnh quẽ, chỉ có tiếng tí tách của đồng hồ.
Hai tháng trước là chú đem cậu về, cậu và mẹ bị lạc mất nhau, chú bảo sẽ giúp cậu tìm lại mẹ, còn tặng cậu một cái bánh kem, còn có lòng tốt cho cậu ở lại, không có ghét cậu là tên ngốc.
Chú đối với cậu rất tốt, cho cậu ăn cơm, cho cậu mặc quần áo ấm, còn mua điện thoại cho cậu nữa, nhưng cậu cái gì cũng không biết, chỉ có thể giúp chú làm việc nhà.
Trên bàn ăn đặt 3 món ăn 1 bát canh, hâm nóng lần này tới lần khác làm người ta thấy buồn nôn, lần này chú nhất định càng không thích ăn rồi.
Cậu xé miếng dán cá nhân trên mu bàn tay xuống, duỗi ra rồi lại nắm lại thành nằm nhỏ nhét vào bao áo.
Là chú dán cho cậu, còn chút nữa là quên xé ra, tí nữa rửa mặt sẽ làm ướt mất, không được lãng phí.
Vết bỏng khi dội nước chuyển thành màu trắng, đυ.ng một chút là rách da, máu lập tức trào ra.
Máu mang chút tin tức tố của Omega phát ra, nhưng mà rất nhạt rồi biến mất.
Cho tới khi gần 12 giờ, phía cửa truyền ra tiếng mở cửa bằng vân tay.
“Chú ơi” Đường Hữu từ dưới đất nhảy lên, chạy một mạch tới trước cửa, “Chú về rồi?”
Bùi Lâm Quân lạnh nhạt đáp lại một câu, đi nhanh vào trong, đôi mắt thâm thuý nhìn Đường Úc, không được tỉnh táo khi say rượu.
Đường Úc tiếp lấy áo của hắn treo lên, nhăn mày, “Chú lại uống rượu rồi, sẽ bị đau bụng, chú ăn cơm chưa? Con có làm cơm rang dưa chuột, mộc nhĩ…”
Yết hầu Bùi lâm Quân lăn lộn, như kiểu phải trải qua kì phát tình không biết làm sao lại rục rịch lên, tin tức tố Alpha cường đại đột nhiên trào ra, tin tức tố hương rượu nồng đậm tràn đầy phòng.
“Ưm…” thân thể Đường Úc mềm nhũn, dựa vào tường mà thở, đôi môi đỏ thẫm, “Chú sao thế?”
Bùi Lâm Quân hô hấp càng nghiêm trọng, một tay kéo cậu vào lòng, cúi đầu ngửi vào cổ cậu, giọng khàn khàn, âm thanh vừa trầm vừa ấm, “có ngoan ngoãn ở nhà đợi chú không?”
“Có, rất ngoan.” Đường Úc nói chuyện mang theo chút âm mũi, ngữ điệu chậm rì rì nhả chữ.
Bùi Lâm Quân chỉ cảm thấy nóng, tin tức tố của Omega quá nhạt như là không có mùi, nhưng mà kì phát tình của hắn lại nhẹ nhàng nổi lên hứng thú.
Không kịp nghĩ nguyên do, sự tỉnh táo của hắn dường như bị ăn mòn.
“Tin tức tố của con đâu.” Bùi Lâm Quân dùng lực cắn vào sườn gáy omega.
Đường Úc dơ tay ôm lấy vị trí tuyến thể, nhẹ nhàng giải thích: “Tin tức tố của con rất khó ngửi, chú ngửi được nhất định sẽ ghét con.”
Bùi Lâm Quân nhìn đôi mắt đã phiếm hồng của cậu, nhịn không được mà hôn xuống, bắt lấy đôi môi ngọt lịm, Omega sắp khóc lên, thân thể phảng phất mang theo hơi nước
Trẻ con cái gì cũng tốt, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, có thể tùy ý nhào nặn, giống như một đứa bé thích khóc vậy.
Đầu Đường Úc nặng trịch dựa trên tường, bị hắn cắn xé, sợ hãi chảy nước mắt xuống.
Tin tức tố của alpha càng nồng hơn, kỳ phát tình bùng nổ, mùi hương rượu nồng mà nóng.
Bùi Lâm Quân đem người vứt xuống giường, lấy bình nước hoa ở đầu giường xịt lên người cậu, mùi thơm nhạt nhạt toả ra. Hắn mới tìm tuyến thể dính lấy, những chiếc răng sắc nhọn dày vò tuyến thể.
“Ưm, chú ơi!” Đường Úc bị đè xuống giường, sức lực mềm nhũn căn bản không thể ngăn cản được alpha, y phục bị xé rách một cách thô lỗ.
Bùi Lâm Quân giống như là biến thành một người khác, lạ lẫm làm cậu thấy sợ.
Cậu mím môi không dám phát ra một tiếng kêu đau, ngón tay run rẩy nắm lấy ga giường, bị ép tiếp nhận alpha mang theo chút trừng phạt khi tức giận.
Ba mẹ cậu cũng vậy, mỗi lần tức giận đều đánh cậu một trận sẽ hết giận.
“Chú đang…. tức giận sao, a!” Đường Úc bị Bùi Lâm Quân lật qua cơ thể, cơ thể run tới phát đau, đầu gối sắp quỳ không nổi nữa.
Bùi Lâm Quân cắn tuyến thể của cậu, suýt nữa thì mất hồn, hắn trầm giọng nói: "Phương Vũ."
Đường Úc mơ hồ lắc đầu, môi dưới bị cắn tới chảy máu “Không phải Phương Vũ, là, là Đường Úc.”
“Không được phép nói chuyện!” đột nhiên Bùi Lâm Quân thô lỗ chặn miệng cậu lại.
Một khi mở miệng, thì cậu không phải em ấy rồi.
Hắn nâng đầu Đường Vũ lên, dùng sức cắn một cái, mùi thơm ngào ngạt của nước hoa hoàn toàn bao phủ lấy Đường Vũ, mùi máu tươi mồng đậm khiến Hắn ở tại giờ phút này mất đi tự chủ.
“Ưm!” Đường Úc run rẩy liều mạng lắc đầu, đôi mắt tràn đầy nước mắt, tiếng nức nở ẩn hiện dưới lòng bàn tay, đau, đau quá!
Bùi Lâm Quân động tác ác liệt, như mãnh thú mà đòi lấy.
Trước mắt Đường Úc một mảnh trắng, cậu giống như một con búp bê rách mặc người ta đùa nghịch, bị xé tới rách tung toé, là một thứ rác rưởi không được trân trọng.
Bên cạnh có thêm mùi hương tin tức tố lạ, đó không phải mùi của cậu.
Trong cuộc tình ái này, cậu giống như là kẻ thứ 3.