“Giả vờ thuần khiết à, ai tới quán bar uống sữa chứ, cậu có thể giống như omega bình thường được không, uống rượu thì chết à?”
Omega bình thường.
Đường Úc dơ tay lấy cốc rượu, cậu uống rượu thì có thể bình thường sao?
Cậu uống một ngụm lớn, vị rượu nồng đậm làm cậu bị sặc, cơn nóng phát ra từ cổ họng tới dạ dày, cậu chống tay lên bàn ra sức ho.
Mọi người xung quanh đều cười.
Kẻ ngu ngốc, kẻ giả vờ, kẻ thay thế... những lời này cứ văng vẳng bên tai cậu.
Dung Tử Tang cụm ly với mọi người, "Được rồi, từ nay đều là bạn bè, đắc tội với cậu ấy thì mọi người không có ích gì."
"Nhưng cậu ấy thực sự rất buồn cười, tôi đặc biệt muốn biết kẻ ngốc có kì phát tình không?"
"Sau này nếu có con, không biết kế thừa ngốc không?"
Đường Úc nước mắt đầy mặt, bịt tai ngồi xổm trên mặt đất, cậu sinh ra một đứa bé sẽ không ngốc, nhưng cậu không dám lên tiếng hay phản kháng.
cậu thu mình lại trong vỏ bọc của chính mình, cậu không biết những người này, cậu muốn rời đi.
Chú nói đúng, cậu không thể giao tiếp bình thường với mọi người được.
"Mấy cậu đang làm gì?" Giọng nói lạnh lùng của Bùi Lâm Quân vang lên, trừng mắt nhìn omega đang cười đùa xung quanh Đường Úc.
Có người nói: "Có thể là cậu ấy phát bệnh, đột nhiên trở nên như thế này, đầu óc có vấn đề thật sự là phiền toái... a!"
Omega đang nói đột nhiên quỳ xuống trước mặt Đường Úc, Đường Úc sợ hãi co rúm lại.
Tin tức tố của Bùi Lâm Quân áp bức đến mức tất cả các omega có mặt đều không chịu nổi và tái mặt, những người xung quanh Đường Úc thậm chí còn quỳ trên mặt đất.
"Xin lỗi." Bùi Lâm Quân nói.
Đường Úc kinh ngạc ngước nhìn Bùi Lâm Quân.
Bùi Lâm Quân nhất thời cảm thấy buồn bã khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, lượng tin tức tố phát ra nhiều hơn, omega ở dưới đất chóng mặt khó thở, không chịu nổi liên tục nói xin lỗi với Đường Úc.
Đường Úc tựa hồ không nghe thấy thanh âm gì, chỉ có thể nhìn thấy chú của mình tới gần, bế cậu lên.
“Ai dám bàn tán tới Đường Úc, thì đừng có nghĩ tới việc ở trong giới kinh doanh này làm ăn, tôi không phiền xử lý những việc nhỏ nhặt đâu.
Sau khi Đường Úc được đưa ra ngoài, Bùi Lâm Quân dỗ dành cậu: "Uống rượu à? Có thấy khó chịu không?"
"Chú..." Đường Úc ôm lấy cổ Bùi Lâm Quân, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Bùi Lâm Quân bế cậu lên xe và bảo tài xế lái xe về nhà.
"Tại sao bạn lại khóc? Tại sao họ lại bắt nạt con?"
Đường Úc lắc đầu, khóc đến mặt đỏ bừng, trong mắt đầy sương mù, nức nở nói: “Chú, chú là người đầu tiên.”
"Cái đầu tiên gì?"
Người đầu tiên bảo vệ cậu, chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cậu.
"Chú." Đường Úc ôm chặt hắn, có lẽ là say thật rồi, đầu óc không tỉnh táo.
Họ đều nói rằng Cậu là thế thân, cậu tưởng rằng chú bây giờ đối với cậu đặc biệt tốt.
Nhưng cậu đã thay đổi.
Cậu trở nên tham lam, muốn có nhiều hơn
"Chú, chú có thích Đường Úc không?"
Bùi Lâm Quân vỗ lưng cậu, trong đôi mắt đen láy mang theo nụ cười, thản nhiên dỗ dành: "Chú thích, Đường Đường ngoan ngoãn như vậy."
Đường Úc ngẩng đầu, không nhịn được mà tiến lại gần miệng Bùi Lâm Quân: "Vậy Đường Úc, nếu con cứ ngoan ngoãn như vậy, chú sẽ luôn thích Đường Úc sao?"
Bùi Lâm Quân chạm vào khuôn mặt nóng bừng của cậu, nhìn bộ dáng cậu luôn dính vào người hắn làm hắn cảm thấy có vấn đề, vừa sờ lên tuyến thể của cậu thì phát hiện đã sưng lên.
“Con đã uống rượu họ đưa?”
Đường Vũ khó chịu ôm lấy Bùi Lâm Quân: "Chú, cháu sẽ ngoan ngoãn, chú có thể thích cháu không?"
Bùi Lâm Quân ôm lấy cậu, xoa bóp tuyến thể ngày càng sưng lên của cậu.