Hứa Tuỳ một đường chạy đến Hàng không Bắc Kinh. Bởi vì nhiều lần đến Hàng không Bắc Kinh nên sân huấn luyện của bọn họ ở đâu cô cũng quen đường, Hứa Tuỳ đi vào cửa bãi tập, nhìn thoáng qua có một đội ngũ màu xanh đang luyện tập thể lực.
Hứa Tuỳ giả làm một sinh viên bình thường trong trường này, bình tĩnh bước vào sân huấn luyện rồi ngồi xuống bãi cỏ cách họ không xa, len lén nhìn bọn họ huấn luyện.
Vì để tăng cường thể chất cho phi công và vì phi công liên quan mật thiết đến sự an toàn của chuyến bay nên cực kỳ quan trọng, vì thế việc huấn luyện viên huấn luyện đột xuất là chuyện thường xuyên xảy ra, trong lúc đó còn tịch thu điện thoại của bọn họ.
Lần huấn luyện này được chia thành huấn luyện chống tải trọng và sức mạnh cốt lõi, một nhóm sinh viên Đại học trẻ tuổi đang luyện bay trên thang xoắn ốc và tiến hành kiểm tra lăn trước khi huấn luyện. Huấn luyện viên đang cầm một tập tài liệu màu xanh trên khuỷu tay, trên cổ đeo một chiếc còi thổi một cái, tiếng còi trầm bổng:
"Mọi người chú ý! Thực hiện thang quay xoắn ốc trong vòng một phút trái phải 14 vòng là đạt tiêu chuẩn, 20 vòng thì max điểm." Huấn luyện viên cắn nắp bút, liếc nhìn xung quanh, nhìn vào một chỗ: "Nếu các cậu có thể làm như Chu Kinh Trạch cũng sẽ được điểm A, Chu Kinh Trạch là tiêu chuẩn."
Tất cả mọi người đều theo ánh mắt của huấn luyện viên nhìn sang, bao gồm Hứa Tuỳ, gió mùa thu lộng lẫy, Chu Kinh Trạch đang mặc một bộ đồng phục huấn luyện màu xám tro ngắn tay, giày ngắn, đường cong cánh tay uyển chuyển, anh nắm lấy hai thanh ngang đang bay xoay tròn phía trên nhanh chóng xoay, trong lúc mọi người đếm ngược, xoay nhanh như gió, tư thế chuẩn mực, hoàn mỹ.
"56, 57, 58 ... 60!"
"Fuck, 23 cái! Đại thần, cậu còn muốn để cho chúng tôi sống nữa không."
"Tôi phục sát đất, tôi mà đi lên kiểu gì bữa cơm đêm qua cũng muốn nôn ra, tập luyện lâu như vậy mà tôi vẫn đang chóng mặt muốn chết, muốn khóc quá."
"Mẹ nó, đừng nói nữa, tôi nghe cậu miêu tả xong đều hình dung ra cái mùi đó."
"..."
Cùng lúc đó, huấn luyện viên tắt đi đồng hồ bấm giờ, giọng điệu vẫn luôn nghiêm túc bất giác lộ ra vẻ tán thưởng: "24 cái, các cậu đếm thiếu một cái."
Cuối cùng kết quả kiểm tra của Chu Kinh Trạch khiến rất nhiều người than thở. Chu Kinh Trạch nhảy ra khỏi thang máy xoay, quay đi quay lại khoảng 20 vòng, mặt vẫn không thay đổi, bước đến gần huấn luyện viên hỏi: "Giáo viên, lát nữa em làm kiểm tra phần huấn luyện cốt lõi trước, được không?"
Nói chung nếu không phải là một bài kiểm tra huấn luyện nghiêm ngặt quy mô lớn thì trong học viện bay có một luật bất thành văn là học viên nào vượt qua bài kiểm tra đều có thể đi trước. “Bốp" một tiếng, huấn luyện cặp hồ sơ, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ thích thú:
"Cậu nhóc, sao cậu về sớm vậy?"
Chu Kinh Trạch đút hai tay vào túi quần, cúi đầu cong khóe môi, đang định nói: "Tìm vợ của em" thì kết quả vô tình ngẩng đầu phát hiện thấy người anh đang nghĩ tới đang ngồi cách đó không xa, còn cầm sách che mặt, thực tế lại lén lén lút lút nhìn bọn họ
"Không có gì, tùy tiện thôi.." Chu Kinh Trạch cười khẽ một tiếng.
Sau một thời gian, huấn luyện cốt lõi bắt đầu, dường như huấn luyện viên cố tình làm khó Chu Kinh Trạch, cố ý xếp anh về phía sau để kiểm tra. Đại thiếu gia cũng không quan tâm, cả người dựa vào cái xà kép bên cạnh, lười nhác cắn một mảnh cỏ đuôi chó, trò chuyện vui vẻ cùng với mọi người.
Khi đến lượt Chu Kinh Trạch thực hiện động tác chống đẩy đã thu hút rất nhiều người xem. Cánh tay Chu Kinh Trạch chống trên mặt đất, mỗi lần đẩy xuống, cơ bắp căng cứng hết sức rõ ràng, mồ hôi trên trán từ trên trán anh chảy xuống quai hàm lạnh lẽo, lộ rõ hoocmon nam tính.
"34, 35, 36 ..." Mọi người đang đếm số, càng hô càng kích động.
Hứa Tuỳ lặng lẽ tiến lên hai bước, ý nghĩ nông nổi muốn cầm điện thoại chụp ảnh Chu Kinh Trạch, điều chỉnh tiêu điểm đã tốt, kết quả “răng rắc” một tiếng, một ánh sáng flash lóe mù mắt hướng huấn luyện viên!
Tất cả mọi người: "..."
Chu Kinh Trạch: "?"
Huấn luyện viên: "..."
Tất cả nhìn sang, trước đó có một số chàng trai ở phòng bao chứng kiến
Hứa Tùy tỏ tình, bọn họ bàn tán, giọng nói liên tục, rõ ràng là rất ồn ào.
Hứa Tuỳ đứng đó, lỗ tai mượt mà trắng nõn đỏ lên một vùng, bị bọn họ ồn ào như thế thì cực kỳ xấu hổ.
Giọng điệu huấn luyện viên nghiêm túc, chỉ vào một đám thằng nhãi con hỏi: "Ai đưa người tới, tình huống như thế nào?"
Hoàn toàn yên tĩnh, một giọng nói lười biếng truyền đến, Chu Kinh Trạch đang thực hiện động tác chống đẩy, giọng nói của anh hơi run rẩy: "Em, là người nhà của em."
Các chàng trai không biết rõ tình hình nhao nhao dò xét Hứa Tuỳ một cái rồi thở dài nói: "Đại thần, không nhìn ra cậu còn có một người em gái ngoan ngoãn như vậy nha."
"Nói rõ một chút, là người nhà nào của cậu?" Huấn luyện viên lớn tiếng quát mắng.
Hứa Tuỳ cụp mắt xuống, nhìn cô không giống bạn gái của Chu Kinh Trạch sao? Lúc đầu gặp anh một lần thôi cũng đã thấy khó, bây giờ nghe bạn cùng lớp của anh đánh giá thì càng thất vọng.
Bỗng nhiên một giọng nói cực kỳ mạnh mẽ truyền đến, trái tim Hứa Tùy run lên ngước mắt nhìn sang, Chu Kinh Trạch đang chống đẩy, trước mặt mọi người nói, giọng nói của anh lúc này vừa lớn vừa nghiêm túc:
"Báo cáo huấn luyện viên! Là bạn gái của em!"