Ăn Huyệt Giáo Sư

Chương 7

Cô đang sắp nổ tung. Mặt lưỡi chà xát dọc phân thân trắng trẻo, to dài của Tịch Phụng. Hương vị đặc trưng của cậu xộc vào khoang mũi, đánh thức từng giác quan của cô.

– Sướиɠ không, bảo bối? – Tịch Minh cất giọng khàn khàn.

An Huyên đờ đẫn vì xúc cảm. Cô chẳng phản ứng được gì ngoài việc cố sức vểnh mông thật cao để đón cú dập của Tịch Minh và há miệng to ra cho Tịch Phụng nhét sâu vào tới cuống họng.

– Nói xem ai đang làm em sung sướиɠ?

An Huyên lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Cô đã đầu hàng chính du͙© vọиɠ của mình. Cô chỉ muốn nữa, đừng dừng lại.

– Gọi tên tôi đi, cô giáo – Tịch Phụng bất thình lình bóp cằm An Huyên. Cự long to lớn đã bị cậu rút ra khiến An Huyên dấy lên chút cảm giác mất mát. Bên dưới, Tịch Minh cũng ngừng lại, nhưng may là cậu vẫn để nguyên phân thân trong huyệt cô.

– Bảo bối nói xem, ai đang thúc vào l*и em đây? – Tịch Minh nhẹ giọng. Chính cậu cũng không ngờ mình lại có ngày nói bằng thứ giọng đầy mật ngọt với phụ nữ. Xưa nay chỉ có bọn họ lấy lòng cậu. Vậy mà giờ cậu lại muốn lấy lòng một cô gái vốn chẳng phải sắc nước hương trời.

An Huyên vẫn cố chấp lắc đầu khiến Tịch Minh có chút bực. Cậu xoay nhẹ cự long, cố ý khiến nó chạm vào điểm nhạy cảm bên trong âʍ đa͙σ làm cho An Huyên rùng mình run rẩy.

– Nói đi – Bảy phần ra lệnh, ba phần sủng nịnh, Tịch Minh tiếp tục trò đùa tai ác với vẻ thích thú đầy kiên nhẫn. Nếu cô muốn thi gan, cậu cũng có thể làm cho cô khổ sở thật lâu – Là ai đang đâm vào cái lỗ l*и ướt sũng này? Em vì ai mà trở nên dâʍ đãиɠ? Vì ai mà chảy ra thứ nước thơm ngon? – Cậu tiếp tục cọ phần đỉnh phân thân qua điểm nhạy cảm, còn lấy tay bóp nhẹ viên trân châu bên ngoài khiến An Huyên gục ngã.

– Là Tịch Minh… – Cô nức nở thừa nhận mình đã thua.

– Hửm? – Cằm An Huyên bị bóp mạnh hơn. Cô ngước lên nhìn thì chạm phải ánh mắt sáng quắc đang chiếu thẳng xuống, vội vàng nói tiếp:

– Và Tịch Phụng. – An Huyên hít một hơi thật sâu, nhắm tịt mắt lại để không thấy ánh mắt đang nhìn mình như dã thú kia – Cả hai anh em cậu đang giày vò tôi.

Cả hai bật cười lớn.

– Giày vò? – Tịch Phụng sung sướиɠ gật gù – Từ này hay lắm. Để chúng tôi cho cô biết thế nào là giày vò.

Cậu lập tức hôn cô, đưa lưỡi vào sâu trong miệng để cọ xát từng chút thịt mềm. Nước miếng của cô tràn ra, cậu liếʍ sạch, lại tiếp tục luồn đầu lưỡi vào xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng ngọt ngào của cô.

Tịch Minh cũng nhanh chóng phối hợp. Cậu lại úp mặt xuống mu l*и, cặp môi mỏng mυ'ŧ lấy mảnh âm thần đỏ sẫm. Đôi tay Tịch Minh mạnh mẽ vạch lỗ nhỏ ra, lưỡi cậu khẩn trương chen vào, liếʍ láp từng nếp thịt non mềm mại. Bao nhiêu nước nhờn cô chảy ra, cậu đều húp cạn. Ngón tay cùng lưỡi chen vào miệng lỗ, móc từ sâu bên trong chút mật ngọt sót lại ra để mυ'ŧ mát.

An Huyên thét lên đầy khoái lạc. Miệng cô đang bị hôn sâu và l*и thì bị bú ʍúŧ. Hai chân cô dang rộng hết cỡ để Tịch Minh úp sát khuôn mặt đẹp trai vào háng mình.

Cô muốn nữa. Hơn nữa… Lưỡi Tịch Minh như có gai li ti, quét tới đâu làm cô ngứa râm ran tới đó. Tịch Phụng đã bắt đầu rê lưỡi xuống cổ và dừng ở đầṳ ѵú. Cậu mυ'ŧ vào. Hàm răng đẹp khẽ nhay nhay, lưỡi đánh qua lại núʍ ѵú đỏ hồng. Máu trong người An Huyên chảy rần rật. Cô ưỡn cong người như một cây cung, chờ đợi cảm giác đó ập tới. Giây phút ấy, cô hực lên như một cây đuốc rừng rực, để mặc cho kɧoáı ©ảʍ cuốn phăng chút e ngại cuối cùng.

Cô đang được liếʍ. Cô muốn được liếʍ sâu hơn và ȶᏂασ mạnh hơn.

Cô đã lĩnh ngộ được thế nào là giày vò.

Cô muốn được bọn họ nhét dươиɠ ѵậŧ vào những cái lỗ đang đói khát của mình.