Ăn Huyệt Giáo Sư

Chương 3

An Huyên đã sợ đến rơi nước mắt. Cô vùng vẫy cật lực khiến Tịch Minh phát bực. Cậu cáu kỉnh đẩy cô xuống giường, lấy thân mình đè lên. Tịch Minh cao 1m85, chân dài tay dài, chỉ một động tác là khóa gọn An Huyên bé nhỏ bên dưới.Bàn tay to với những vết chai vì luyện kiếm của Tịch Minh luồn vào trong lớp áo sơ mi, chu du khắp vùng bụng An Huyên, không quan tâm cô phản kháng thế nào.

– Nhìn này. – Tịch Minh vui vẻ reo lên – Cặρ √υ' của cô giáo thật đẹp. Để nó ra ngoài một chút nào.

Tay cậu ta giật phăng dãy khuy áo, nhanh nhẹn cởi móc áσ ɭóŧ, khiến bộ ngực An Huyên phơi hẳn ra ngoài.

– Để tôi nếm thử đầṳ ѵú xinh đẹp này xem sao.

Những lời da^ʍ tục thoát ra từ miệng Tịch Minh khiến An Huyên rùng mình. Cảm giác râm ran khó tả bùng nổ khi đầṳ ѵú hồng nhạt của cô bị Tịch Minh mυ'ŧ vào. Cậu ta cuốn lưỡi quanh nụ anh đào, liên tục liếʍ và ngoạm cả bầu vυ' trắng trẻo, mềm mại và trong miệng. Một đầṳ ѵú bên kia được những ngón tay vân vê, búng nhẹ. An Huyên cong mình lên, cưỡng lại cảm giác sung sướиɠ đang dâng lên.

– Thích phải không? – Tịch Minh cười đắc ý – Cô giáo quả nhiên da^ʍ tính cao. Mới một chút đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.

– Đừng… nói nữa… – An Huyên sợ hãi né tránh những cái hôn phủ đầy trên ngực mình. Cô hoảng hốt khi bị cưỡиɠ ɧϊếp bao nhiêu thì lại càng khϊếp sợ cái cảm giác tê dại khó kiềm chế bấy nhiêu.

Tịch Minh liên tục liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú, say sưa như đứa trẻ đang bú sữa. An Huyên đang quằn quại bỗng giật bắn mình vì một cảm giác ướŧ áŧ khác đang chiếm nốt bên vυ' còn lại. Cô kinh hoàng mở to mắt nhìn.

Một khuôn mặt tuấn tú khác giống hệt Tịch Minh đang dán lên da thịt An Huyên.

– Tịch… Phụng? – Cô thốt lên. Người em sinh đôi của Tịch Minh cũng vào hùa với anh mình để giở trò đồϊ ҍạϊ này. Thì ra lúc nãy cậu ta nói “chúng tôi” là ý này.

Tịch Minh cau mày ngẩng lên:

– Cô giáo không nhớ tên tôi mà lại nhớ tên Tịch Phụng? Thật đáng trừng phạt.

– Không… không… Làm ơn… – An Huyên nức nở – Tôi là cô giáo của các cậu, các cậu không thể làm thế…

– Tụi này cứ thích làm thế đấy! – Tịch Phụng nhe răng cười – Anh trai, anh ăn gian thật. Lợi dụng lúc người ta bận nấu cháo cho cô giáo đã ăn vụng trước.

Tịch Minh nghiêm túc ngồi dậy:

– Không phải tại anh. Cô ấy cố tình quyến rũ anh, anh không chịu được. Đúng rồi cô giáo, mau ăn chút cháo đi. Phụng đặc biệt tự tay làm cho cô đấy.

Tịch Phụng đang say mê liếʍ xuống bụng An Huyên bèn dừng lại, khẽ nở nụ cười khó hiểu:

– Cô muốn tự ăn hay chúng tôi đút?

An Huyên kêu lên:

– Không muốn.

Tịch Phụng vẫn cười, ý cười càng lộ sâu:

– Xem ra cô giáo thích được hầu hạ rồi. Vui lòng phục vụ cô.

Nói rồi Tịch Phụng cần bát cháo lên, lấy thìa hớt một lớp mỏng, ghé môi thổi nhẹ. Được nhị thiếu của Tịch gia đút cháo tận miệng, có ai được như cô chứ. Thổi xong, cậu ta liền cho thìa cháo vào miệng mình rồi ôm lấy An Huyên, hôn cô. Nước cháo loãng ấm áp chảy từ từ vào miệng An Huyên, lưỡi Tịch Phụng cuốn lấy lưỡi cô, mυ'ŧ mát mãi mới rời đi. Cậu lại thêm một thìa nữa, lại một nụ hôn sâu để nước cháo dần chảy sang miệng An Huyên.

– Cô giáo ngọt ngào thật.

– Để xem những thứ nước khác của cô có ngọt vậy không.