Người Trương gia kích động nhào về phía hài tử, ôm hài tử vừa khóc vừa cười.
Trương ngũ bá còn tính bình tĩnh, vẫn nhớ rõ đây đều là công lao của cô Thập Nhất nương, kích động nhìn Thập Nhất nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Thập Nhất nương, ngài nhưng ân nhân cứu mạng nhà chúng ta, thật cám ơn ngài, nếu không có ngài, đứa nhỏ này mệnh cũng không còn.”
Thập Nhất sợ nhất là việc ứng phó với người khác thao thao bất tuyệt cảm tạ, xua xua tay nói “Được rồi, đừng hơn nữa. Ngày mai các ngươi đi lên trấn trên mua chút thuốc trở về cho hài tử uống, kể lại sự tình cho đại phu, đại phu sẽ kê đơn cho các ngươi.”
Trương ngũ bá gật đầu không thôi, “Được được, ta đã biết, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Mọi việc đã xong, Thập Nhất cũng không muốn ở lại chỗ này cho người ta xem xét, chỉ chỏ như một con khỉ, liền nhìn về phía Dương Thạch Phong, nhướng mày, “Đi được chưa?”
Dương Thạch Phong tươi cười, gật gật đầu, “Được, chúng ta về nhà đi.” Sau đó, hắn quay ra chào người Trương gia rồi mang theo Thập Nhất rời đi.
“Thập Nhất, ngươi vừa mới làm là phương pháp gì vậy? Thật quá thần kỳ, rõ ràng Tiểu Sinh đã ngừng thở, nhưng sau đó lại sống lại?” Dương Thạch Phong quá tò mò với biện pháp cấp cứu vừa rồi của Thập Nhất. Hắn trước nay chưa từng thấy qua phương pháp như vậy.
“Phương pháp vừa rồi chuyên dùng cho loại tình huống này, nếu gặp phải tình huống đột phát, người bệnh hô hấp bị đình chỉ hoặc là nhịp tim bị đình chỉ liền có thể dùng biện pháp trị liệu mà ta vừa tiến hành. Làm như vậy có hy vọng rất lớn có thể cứu trở về. Tuy nhiên, nếu thời gian đình chỉ nhịp tim hoặc hô hấp quá dài thì sẽ không cứu được.” Đây chỉ phương pháp cấp cứu đơn giản mà thôi, người nơi này chưa từng thấy qua, nên ban đầu còn cảm thấy đầu óc nàng có bệnh nên mới dùng phương pháp này. Y học ở thời đại này thật sự quá lạc hậu.
Dương Thạch Phong nghiêm túc lắng nghe, trong đầu nghĩ đến động tác vừa rồi của Thập Nhất, hỏi lại: “Tức là giống như ngươi vừa làm, miệng đối miệng thổi khí, sau đó ấn ngực đúng không?”
Thập Nhất thấy hắn nghiêm túc lắng nghe như vậy, cũng liền kiên nhẫn mà giải đáp cho hắn, trong lòng không khỏi nghĩ không chừng về sau cũng có thể dùng đến. Nếu chẳng may gặp phải tình huống như vậy, thì có thể để chính hắn làm, nàng không muốn tùy tiện hô hấp nhân tạo cho một người, lần này chỉ một tiểu hài tử, nếu đổi lại là một nam nhân, nàng chắc chắn sẽ ghê tởm chết mất.
“Đúng, giống như ngươi vừa nói vậy, miệng đối miệng thổi khí gọi là hô hấp nhân tạo. Trước đó còn phải đem dị vật trong trong miệng và trong lỗ mũi thanh trừ đi, để tránh bị tắc nghẽn. Sau đó lại làm giống như ta vậy, bóp mũi hắn, nâng hàm dưới lên, hít sâu một hơi thổi khí xuống, sau đó lại buông ra, rồi lại lặp lại như cũ.”
Dương Thạch Phong gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ, kỳ thật lý do khiến hắn muốn nhớ rõ ràng như vậy, cũng vì muốn nếu có lần sau, hắn sẽ tự mình làm, cũng không thể để cho miệng Thập Nhất đối miệng thổi khí cho người ta. Nếu là đại nam nhân, trong sạch của Thập Nhất không phải sẽ bị huỷ hoại sao. Tuy nói là vì cứu người, nhưng sau khi cứu xong thì lại không dễ dàng nói rõ, vạn nhất lại đòi Thập Nhất phải gả cho hắn thì phải làm sao bây giờ?
Không thể không nói, hai người ở phương diện này rất ăn ý.
Dương Thạch Phong hỏi tiếp: “Vậy động tác ấn ngực thì sao? Ngươi nói cụ thể cho ta nghe đi.”
Thập Nhất vì thế lại cẩn thận nói cho hắn nghe các bước cụ thể để mát xa tim, “Ấn ngực được gọi là mát xa tim, đầu tiên là để cho người bệnh nằm thẳng, sau đó tay trái đè ở trên mu bàn tay tay phải, khuỷu tay khớp xương duỗi thẳng, dùng sức ấn mạnh xuống phía dưới để xương ức chìm xuống, sau đó hai tay lại thả lỏng để ngực tự nảy lên.” Thập Nhất vừa nói vừa làm mẫu cho hắn.
Dương Thạch Phong bắt chước Thập Nhất dùng tay mô tả các động tác, chờ đến khi hai người về đến nhà, Dương Thạch Phong đã nắm giữ được phương pháp cấp cứu.
Nhưng hai người không biết,phía sau bọn họ có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm đến bốc hỏa. Một người là khát vọng đến bốc hỏa, một người lại là ghen ghét đến bốc hỏa.
“Đẹp, quá đẹp......” Tống Đại Vĩ đứng ở trong đám người xem náo nhiệt, vuốt cằm lẩm bẩm, hai mắt si mê nhìn chằm chằmbóng dáng yểu điệu của Thập Nhất, yết hầu di chuyển lên xuống, nhìn như vậy liền cảm thấy toàn thân đều nóng lên, nếu người này là tiểu nương tử của hắn thì tốt quá, hắn sẽ ngay lập tức đè nàng ở dưới thân mà hung hăng yêu thương.
Đôi mắt đỏ lên, Tống Thúy Lan vốn dĩ đang khó chịu, hiện tại thấy đại ca nhà mình cũng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, một bộ dáng mê mẩn đến mất hồn, trong lòng càng tức giận, nữ nhân không kiềm chế kia có cái gì tốt, đáng giá bọn họ một người, hai người đều sùng bái như thiên tiên vậy sao? Nữ nhi trong sạch chân chính sẽ không ở trong nhà một người nam nhân.
Tống Thúy Lan càng nghĩ càng sinh khí, hung hăng dậm chân Tống Đại Vĩ, “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa cũng không phải của ngươi!”
“Á ——” Tống Đại Vĩ bị dẫm đến tê rần, lập tức nhảy lên, trợn mắt tức giận nhìn Tống Thúy Lan, “Ngươi phát điên cái gì! Cẩn thận ta đánh ngươi!”
Tống Thúy Lan không sợ hắn, khinh thường nói: “Ta làm ngươi thanh tỉnh, không cần u mê!”
Tống Đại Vĩ trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên cười nhạo mà nói: “Ta thấy ngươi là đang ghen ghét đi? Dương Thạch Phong người ta đối với ngươi khinh thường, lại xem người khác như bảo vật, cho nên trong lòng ngươi chua đúng không?”
Tống Thúy Lan bị nói trúng tâm tư, tức muốn hộc máu, dậm chân, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Hắn khi nào đối với ta khinh thường nhìn lại? Hắn cũng thích ta, chỉ tạm thời không thể tiếp thu việc ở rể mà thôi, chờ hắn có thể tiếp nhận rồi, chúng ta sẽ thành thân!” Nhà nàng điều kiện tốt như vậy, cha nàng là trưởng thôn, nàng cũng không tin Thạch Phong ca sẽ lựa chọn một nữ nhân cái gì cũng không có mà không lựa chọn nàng.
“Xuy ——” Tống Đại Vĩ khinh thường mà cười nhạo, “Con mắt nào của ngươi thấy Dương Thạch Phong thích ngươi? Ta nghe nói, khi cha nói với hắn về chuyện hôn sự, hắn ngay lập tức từ chối.”
“Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!” Tống Thúy Lan bị nói đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Tống Đại Vĩ một chút không thèm để ý sắc mặt nàng, “hơn nữa, với tư sắc này của ngươi? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi có điểm nào so được với người ta. Nếu là ta, ta khẳng định cũng không cần ngươi.”
“Ngươi, oa —— ta phải đi về nói cho cha mẹ, ngươi ức hϊếp ta!” Tống Thúy Lan bị thương thấu mặt mũi, gấp đến độ khóc lên, xoay người chạy về nhà.
Tống Đại Vĩ bĩu môi, tiếp tục đi nhìn xem bóng dáng Thập Nhất, nhưng lại phát hiện người đã không còn ở đây nữa. Hắn không khỏi cực kỳ thất vọng, trong lòng càng thêm khát vọng có được Thập Nhất.
.....................................