“Ư, ư… a, đau quá, xin anh hãy mau rút ra, không được… Á, đừng… tiếp tục nữa.”
Côn ŧᏂịŧ to hồng hung mãnh ra ra vào vào bên trong tiểu huyệt phấn nộn, không hợp kích cỡ. Máu trinh và dịch của hai người quyện vào với nhau tạo ra một chất lỏng màu hồng phấn trào ra từ miệng huyệt chảy xuống giường. Phần thân dưới của hai người bởi vì giao cấu kịch liệt mà phát ra tiếng nước phụt phụt.
Ninh Kiều Kiều mặt đỏ hồng, bởi vì người đàn ông kia ȶᏂασ mạnh quá, khiến cô không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Hạ thân vừa đau vừa cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Người đàn ông trước người đột nhiên dùng sức chạm tới chỗ sâu nhất của cô, như có một dòng điện chạy từ hạ thân lên tận đỉnh đầu.
“A… Đừng mà, á, đừng đâm sâu như vậy…”
“Sướиɠ không? Tiểu yêu tinh.” Đây là câu nói đầu tiên của người đàn ông từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trừ tiếng kêu rên.
“Khó chịu quá, anh mau rút ra đi. A a…”
“Mạnh miệng.” Người đàn ông không quan tâm, tiếp tục chạm vào sâu bên trong, mỗi lần đều chạm đến chỗ sâu nhất của Ninh Kiều Kiều.
“Đau quá, tê quá, chạm đến cổ tử ©υиɠ rồi …”
Xuyên thấu qua ánh trăng, cô thấy rõ diện mạo của người đàn ông này. Anh ta có vẻ ngoài cực kì anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Vóc người của anh ta có vẻ rất cao lớn, sức lực cũng mạnh một cách khó hiểu, giọng nói cũng rất dễ nghe. Nhưng dù vậy thì thế nào, cuối cùng chẳng phải vẫn làm ra cái việc súc sinh này hay sao?
Hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Kiều Kiều đi đến Cố gia. Cô cho rằng mình có thể rời khỏi cô nhi viện, có thể có cuộc sống sinh hoạt tốt hơn, tiếp thu nền giáo dục tốc hơn, sau đó thi đậu đại học mình thích. Quá trình vô cùng thuận lợi, nhưng cây côn ŧᏂịŧ lớn đang ra ra vào vào ở dưới người nói cho cô biết, tạo hóa trêu ngươi. Ngày đầu tiên tới Cố gia, rõ ràng đang ngủ ngon lành, nhưng đột nhiên cảm giác có thứ gì đè nặng chính mình đến mức không thể thở được. Cái thứ kia còn liếʍ cổ của cô, vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông. Còn chưa kịp phản ứng lại, vật kia của người đàn ông đã thẳng tắp đâm vào. Cô bị một người đàn ông xa lạ cường bạo.
Lúc đấy, Ninh Kiều Kiều không chảy nước, khiến cho người đàn ông kia cũng không thoải mái, nhưng nhấp một lúc, hạ thể của cô gái đã ươn ướt.
“TᏂασ, tiểu yêu tinh, tiểu da^ʍ nữ, kẹp chắc như vậy, đêm nay nhất định phải ȶᏂασ chết em.”
Nghe người đàn ông nói bậy, Ninh Kiều Kiều vừa định nói cô không phải tiểu da^ʍ nữ, nhưng giây tiếp theo, môi cô đã bị bao trùm. Hơi thở cực nóng của người đàn ông xâm nhập vào trong miệng, cùng với đó là mùi rượu vô cùng nồng.
Cái lưỡi nóng bỏng quấy vô cùng linh hoạt ở trong miệng Ninh Kiều Kiều, vòng quanh đầu lưỡi của cô, chậm rãi quấn quanh.
“Ô” Người đàn ông này không chỉ cướp đi lần đầu tiên của cô, còn cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.
Tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông liên tục rút ra rồi đút vào, nếp uốn bên trong tiểu huyệt đều bị mài phẳng, bộ ngực sữa cũng bị người đàn ông xoa nắn bóp thành đủ thứ hình dạng.
Người đàn ông rời môi khỏi Ninh Kiều Kiều, đầu lưỡi của hai người vẫn còn chạm vào nhau bằng nước bọt. Cô gái bị người đàn ông hôn đến mức ánh mắt mê ly, sắc mặt càng thêm ửng hồng.
Người đàn ông cũng không ngừng việc rút ra đút vào, cúi đầu nhìn nhìn ngực của Ninh Kiều Kiều, nghiền ngẫm nói một câu: “To thật đấy.”, sau đó cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú của cô. Hắn mυ'ŧ như trẻ con bú sữa, phát ra tiếng nước ừng ực.
Cô gái chưa bao giờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ, bên dưới lại chảy ra một dòng nước tình ái.
“Ưm, a… Đừng bú nữa, không có sữa.”
“Không có sữa sao lại to thế em? Chắc chắn là có sữa bên trong rồi.”
Người đàn ông tiếp tục ngậm núʍ ѵú của cô, theo nhịp run rẩy của cô gái, tần suất rút ra đút vào cũng từ từ nhẹ hơn, nhưng mỗi lần đều sâu hơn một chút, nhiều lần đánh thẳng vào cổ tử ©υиɠ.
Không biết qua bao lâu, miệng của người đàn ông mới rời khỏi núʍ ѵú của cô, hôn lên môi cô gái một lần nữa, tần suất rút ra đút vào bắt đầu nhanh hơn, thanh âm rêи ɾỉ cũng bắt đầu lớn hơn.
Ninh Kiều Kiều biết có thể hắn sắp bắn, dùng sức lực toàn thân xô đẩy người đàn ông trên người mình.
“Ư, a… Không được đâu, đừng bắn vào bên trong. Mau rút ra, không được bắn, sẽ có thai đấy, xin anh mà…”