Người đàn ông chỉ vào vị trí trên giường:
“Lấy chăn bông trải xuống đây, sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Dường như Trì Tảo Tảo thấy được sự khó chịu, người đàn ông trầm ngâm mở miệng, sau đó nói thêm:
“Chỉ có lần này thôi , về sau nhớ rõ chính mình tự thích ứng. ”
Trì Tảo Tảo đáp ứng, cởi bỏ qυầи ɭóŧ trên mắt cá chân, trải chăn bông trên thảm, quỳ ở bên cạnh giường.
Người đàn ông chọn một cây roi ngắn, nhìn về hướng của cô rồi quăng lên không trung vài cái, cười toe toét. Trì Tảo Tảo cũng lắc mình hối hận vì đã chọn roi.
“Hối hận?”
Người đàn ông dường như đoán được cô đang nghĩ gì, ánh mắt hằm hằm như rơi xuống vực sâu, khiến Trì Tảo Tảo cũng không thể nhìn thấu.
Cô thật là hối hận, nhưng trong lòng cũng cảm thấy an toàn, giống như cô biết người đàn ông này sẽ không làm gì để cô tổn thương.
Người đàn ông chậm rãi đến gần, đứng ở phía sau lưng cô, trong lòng thầm nghĩ khi đòn roi đầu tiên giang xuống sẽ như thế nào, cảm thấy khó chịu, bất an.
Người đàn ông có vẻ đang ngưỡng mộ con mồi của mình, và cây roi trên tay đã quật vào lưng cô từ lúc nào không hay.
Trì Tảo Tảo cũng không dám thở dốc, vẫn luôn chờ đợi.
Vẻ mặt của người đàn ông đông cứng lại, roi quất vào sau lưng Trì Tảo Tảo một tiếng xẹt qua trong không khí.
Cơn đau khiến cơ thể cô vặn vẹo.
“Đừng nhúc nhích,không cẩn thận lần sau lại dùng mười roi.”
Người đàn ông không nói đùa như trước, trong lời nói lạnh lùng có chút nguy hiểm.
Trì Tảo Tảo cũng không dám động đậy, cảm giác bỏng rát sau lưng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô chấp nhận một cuộc dạy dỗ như vậy, trước đây cô không có dũng khí như vậy, chỉ dám chơi trên mạng, nếu không còn hứng thì sẽ đổi một thứ khác.
Sự hưng phấn do roi thứ nhất mang lại vẫn chưa biến mất, roi thứ hai tiếp theo, tiếp đến roi thứ ba, roi thứ tư ...
Vài roi hạ xuống, không bất luận điều gì, nhưng mỗi roi, sẽ có vài roi quẹt qua xương cụt, khiến Trì Tảo Tảo không chịu nổi.
Dưới thân cô đã ướt hơn một chút, thậm chí cô có thể cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn.
“Vυ't—”
“A!”
Roi quẹt qua một vết đỏ, Trì Tảo Tảo đau, kêu lên.
Roi tiếp theo lại giáng xuống, cô thở hổn hển, sau lưng đau đớn càng ngày càng mạnh, nước mắt như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chảy ra vô thức.
Người đàn ông để roi xuống, đầu ngón tay đỡ cằm của cô. Bấy giờ nước mắt cô không ngừng chảy,đôi môi vẫn đang mím chặt lại, mặt tái nhợt.
“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, em đã làm rất tốt.”
Người đàn ông thoải mái thì thầm vào tai cô.
Trì Tảo Tảo cảm thấy càng ngày càng sai, vòng tay ôm anh vào long làm nũng như một đứa trẻ hư, cô thì thầm:
“Em đau quá.”
Người đàn ông xoa lên những vết roi, nhẹ nhàng ấn.
Cô hít vào một hơi khí lạnh, giãy dụa trong vòng tay của hắn.
“Đừng nhúc nhích, sau khi xoa xong sẽ tốt lên thôi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại, tựa hồ đang tâm tình tốt.
Trì Tảo Tảo làm nũng người đàn ông khiến anh ta vô lực phản kháng, bàn tay to xoa lưng cũng dần trở nên có chút gợϊ ȶìиᏂ.
Môi mỏng ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của Trì Tảo Tảo, đem tất cả hờn dỗi của cô nhét vào trong túi.
Đêm tối dần.
Trì Tảo Tảo ôm lấy người đàn ông, giống như ôm phao khi chết đuối.
Người đàn ông cởi thắt lưng, dừng một giây, hỏi:
“Không sao chứ?”
Cô sốt ruột, thân thủ chủ động leo lên người đàn ông, muốn lôi kéo thêm yêu khí.
Người đàn ông cũng không hề tỏ ra thương hại, anh ta cầm côn ŧᏂịŧ của mình đâm thẳng vào cái lỗ âʍ ɦộ ẩm ướt.
“A—”
Cô cũng ngẩng đầu lên. Đạt được kɧoáı ©ảʍ cô càng mong chờ thêm những hành động tiếp theo.