Diệp Sơ Cửu nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, cuối cùng bới ra được một cơ thể nhỏ bé đang run rẩy khóc thút thít giữa một đống đồ chơi hơi rung động.
Đây là Phó Lệ Mông, cậu chủ nhà họ Phó mà cô nghe mẹ nói. Từ lúc còn chưa có hiểu biết, Diệp Sơ Cửu vừa bắt đầu có ý thức đã biết cậu.
Mẹ cô nói cậu là cậu chủ, kêu cô cố gắng không được trêu chọc cậu. Tuy rằng Diệp Sơ Cửu còn nhỏ tuổi, không hiểu sự phân biệt giữa cao sang nghèo hèn lắm nhưng dù sao cô sinh ra đã là con gái của người giúp việc, vẫn khá nhạy cảm với vấn đề thân phận.
Trong nhận thức của Diệp Sơ Cửu, cứ xem cậu chủ là cái một sự tồn tại tương đối cao cấp là được.
Phó Lệ Mông trừng mắt nhìn cô nhóc mặc tã giấy, bất ngờ xuất hiện trong phòng mình. Đây là con gái của dì Diệp dì, cậu biết.
Mỗi lần đến nơi này đều nhìn cậu ở trong phòng như sói như hổ, dáng vẻ thèm chảy nước miếng khắc sâu vào trong đầu cậu, bị dì Diệp kéo đi còn nhìn chằm chằm phòng cậu.
Diệp Sơ Cửu nhìn dáng vẻ lê hoa đái vũ của cậu bé phấn điêu mài ngọc trước mắt, giá trị dung mạo cực cao, chỉ cần hơi có biểu cảm đã toát ra sức hấp dẫn trêu chọc lòng người.
Bởi vì Phó Lệ Mông vừa khóc thút thít, gương mặt còn hơi đỏ bừng, hốc mắt ẩm ướt càng khiến đôi mắt tròn xoe kia hiện lên vẻ trong suốt, giống như sao trời lộng lẫy.
Diệp Sơ Cửu không kiên định nhanh chóng nổi lên lòng trìu mến.
Ngay sau đó cô lại nghĩ đến cuộc nói chuyện phiếm giữa mẹ cô và các người giúp việc khác gần đây, hình như nhà họ Phó đang cưỡng ép cậu chủ nhỏ này ngừng sữa!
Bảy tuổi còn uống sữa, đúng là ngượng chín mặt.
Chẳng qua Diệp Sơ Cửu nhìn dáng vẻ đáng thương động lòng người của Phó Lệ Mông, cộng thêm sự nhạy cảm về thân phận khác nhau, Diệp Sơ Cửu vừa muốn an ủi vừa muốn lấy lòng cậu chủ nhỏ này.
Còn không phải là muốn uống sữa thôi à! Cô cũng có.
Nghĩ đến hình ảnh một bà mẹ cho con bú khi lên phố trước kia, Diệp Sơ Cửu ưỡn bộ ngực nhỏ, nhìn về phía cậu bé đang ngồi ở góc tường giơ móng vuốt tới. Phó Lệ Mông không hề phòng bị đã bị cô nhóc bất ngờ xuất hiện này dùng sức kéo tới trước ngực, dán môi lên đầṳ ѵú nho nhỏ củ cô bé.
“Ngoan ngoan, không khóc không khóc, cho cậu uống sữa.” Còn ra vẻ trưởng thành vỗ đầu cậu.
Phó Lệ Mông trừng mắt nhìn cô nhóc đáng chết kỳ quái này, lại nhìn nhìn hai hạt đậu hồng hồng mềm mại trước mắt.
Hình như… Ăn rất ngon.
Phó Lệ Mông thử vươn đầu lưỡi liếʍ láp, vừa thơm vừa mềm, rất có cảm giác.
Giống như phát hiện ra bảo tàng, Phó Lệ Mông bắt đầu thử hút nhẹ vật nhỏ này. Dù sao Phó Lệ Mông cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết nặng nhẹ cho nên hàm răng bị va chạm vào đầṳ ѵú mềm mại kia.
Bắt đầu hơi đau đớn khiến Diệp Sơ Cửu muốn đẩy đầu cậu ra, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn uống sữa trong ngực mình, Diệp Sơ Cửu còn nhỏ tuổi mà tình thương của mẹ đã tràn lan đầy đất, giơ tay ôm đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Điều này đã mang lại một ít cổ vũ cho Phó Lệ Mông, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ "chụt chụt".
“Ưm…” Hút đến nỗi Diệp Sơ Cửu thấy thoải mái.
Dù sao Phó Lệ Mông cũng có ba năm kinh nghiệm bú sữa, giống như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ ký ức mυ'ŧ kẹo que và kem hồi xa xưa của cậu.
Lúc bắt đầu, cậu thử xoay tròn đầu lưỡi trên đầu núʍ ѵú một vòng, không ngừng liếʍ láp đầṳ ѵú mềm mại kia.