Xuyên Nhanh: Nam Chính Đều Bị Bôi Đen

Chương 8

Người đang nói sau đó mới nhận ra, khi phản ứng lại, ánh mắt Hứa Chấp đã rơi vào người cậu ta,liền lặng lẽ lùi lại, trốn vào trong đám người không lên tiếng.

Những người đang nói chuyện với nhau im lặng trong chốc lát, Tang Hạ dường như không để ý đến bầu không khí kỳ lạ, cô ngồi bên cạnh Hứa Chấp với cuốn sách trên tay.

Anh lại nằm xuống,Tang Hạ chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của anh.

Khi mọi người đổi vị trí cho nhau thì cũng sắp đến giờ tan học. Cô Lâm lớn tiếng nói: "Mọi người, im lặng!"

"Tôi sắp xếp như vậy để các học sinh có thể tiến bộ hơn. Với tư cách là lớp phó học tập, Tang Hạ sẽ chăm chỉ hơn và thúc giục Hứa Chấp cùng nhau học tập .

"Trong kỳ thi tới, tôi hy vọng sẽ thấy được sự tiến bộ của các bạn trong lớp", cô Lâm nói,

“Được rồi, các bạn có thể ra về!” cô Lâm xua tay, cho mọi người tan học sớm hơn hai phút.

Suy nghĩ của mọi người đều đã thoát khỏi trường học, được sự cho phép của giáo viên, tất cả mọi người đều vội vã ra về.

Tang Hạ vẫn đang sắp xếp bàn học, nhưng cô không để ý rằng người ngồi cạnh đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn cô vô cùng phức tạp.

Anh có một chút bối rối và thậm chí không thể hiểu được những gì mình đã làm.

Anh có thể từ chối việc sắp xếp của giáo viên, nhưng anh lại không làm thế.

Giống như bây giờ, anh có thể đứng lên và yêu cầu cô tránh xa anh, nhưng lại không làm.

Hết lần này đến lần khác, anh để Tang Hạ xuất hiện trong cuộc sống của mình và thay đổi hoàn toàn.

Thấy anh tỉnh,Tang Hạ liền hỏi: “Cậu tỉnh rồi? Cùng nhau về nhà đi?”

Hứa Chấp đột nhiên tiến lại gần cô ,hơi thở có chút hỗn loạn.

“Đây là mục đích của cậu sao?”

Tăng Hạ có chút khó hiểu.

“Cố ý tiếp cận tôi, không phải chỉ muốn trở thành người tốt việc tốt và được khen ngợi à?”

Anh trầm giọng nói : “Tang Hạ thật là tốt bụng, vậy mà lại nguyện ý ngồi cùng bàn với Hứa Chấp. "

"Hiện tại hẳn là rất đắc ý đi? "

" Không, "Tang Hạ ngắt lời anh, có chút lo lắng," Không phải như thế ! "

Cô muốn mở miệng giải thích, nhưng nhớ ra rằng cô tiếp cận anh là có mục đích, cuối cùng chỉ nhẹ giọng phản bác: “Tớ không nghĩ như vậy.”

Anh đẩy ghế vào bàn ,xoay người đi ra ngoài.

Tang Hạ vô thức đuổi theo, nắm lấy cổ tay anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Có thể cậu không tin, chỉ là tớ không muốn cậu hủy hoại cuộc đời mình.”

“ Cậu không như những gì họ nói.”

” Mọi chuyện đều đã qua rồi. "

" Những kẻ đã hủy hoại cuộc đời của cậu sẽ không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn chờ xem cậu bị chê cười. "

Hứa Chấp chế nhạo:" Chuyện này liên quan gì đến cậu? "

" Cậu có thể cho tớ một cơ hội không? "

“ Nếu cậu học hành chăm chỉ, cậu sẽ được nhận vào một trường đại học tốt trong tương lai, và sau đó cậu sẽ gặp được người mình thích, sẽ có một mái gia đình nhỏ và có thể sẽ có những đứa trẻ đáng yêu."

“Nhưng nếu cậu...”

“Nói đủ chưa?”

Không biết câu nói đó có chạm vào dây thần kinh nào của anh, ánh mắt thô bạo, anh bước lên trước, tiến lại gần Tang Hạ, “Lòng tốt đấy của cô để lại cho người khác đi.Đừng đến làm phiền tôi. "

" Nếu không ... "Đôi mắt anh nguy hiểm nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tang Hạ, giọng nói khẽ không có chút uy hϊếp nào," Tôi sẽ không buông tha cho cô đâu. "