Trước khi đến Huyết tộc, phu phu hai người đã về nhà để sinh nhi tử xúi quẩy này ra, điều làm cho bọn họ không thể ngờ đến là con Ma Long làm bị thương Cổ Hoài Niên hoá thành hình người đi đến Cổ gia, nhìn bộ dạng quen thuộc kia sao ra đã ở đây được mọt thời gian dài.
Đói Ma Long nói anh ta vô tình làm Cổ Hoài Niên bị thương, nhưng Tề Mục cứ cảm thấy anh ta dụng tâm kín đáo, chỉ có thể lặng lẽ nói Cổ Hoài Niên đề phòng Ma Long, không nghĩ tới đối phương lại đỏ mặt gật đầu.
Không đơn giản, giữa Cổ Hoài Niên và Ma Long khẳng định phải có bí mật gì đó.
Chờ Tề Mục hết ở cữ, Ma Long nhắc nhở bọn họ thời gian của Cổ Hoài Niên không còn nhiều lắm, nhiều nhất chỉ còn một năm, bọn họ nhất định phải lấy hai món trân bảo còn lại trở về.
Cổ gia chủ sốt ruột cứu nhi tử đành phải thúc dục tiểu nhi tử lên đường lần nữa.
Trong thế hệ thứ hai của Huyết tộc có một nữ nhân được cả tộc tôn sùng là con cưng của tộc, dung nhan của nàng khiến tất cả các thành viên trong tộc đều cam tâm tình nguyện vì nàng mà trả giá, mỹ nhân Huyết tộc ấy chính là Mạt Lị.
Mạt Lị cũng là người không phải xử nữ duy nhất trong hậu cung đông đảo của Cổ Hoài Bích, huyết tộc quen thói hưởng lạc, tìиɧ ɖu͙© tựa như hút màu, là một việc rất bình thường trong sinh hoạt hàng ngày.
Có ít huyết tộc chuyển hóa diễn ra khi đang trong quá trình giao hợp kịch liệt.
Mạt Lị giống như vậy, năm mười chín tuổi nàng say mê điên cuồng một huyết tộc tên Ẩn chỉ mới thấy mặt một lần, lúc ấy Ẩn bời vì bị chính thê tử và huynh đệ phản bội mà ý chí, tinh thần sa sút, thì đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp trong cuộc sống của anh hơn nữa còn nhiệt liệt theo đuổi không hề nghi ngờ đã dời đi lực chú ý và đau xót của anh.
Trong quan tài của Ẩn đến nay vẫn còn chứa tấm khăn trải giường dính máu xử nữ khi anh làʍ t̠ìиɦ với Mạt Lị, mặc dù sau này anh lại lên giường với nữ nhân khác, Mạt Lị cũng giao hợp với những nam nhân khác nhau , nhưng trong lòng cả hai địa vị của đối phương vẫn vô cùng quan trọng.
Công nghiệp giải trí trên đất do Huyết tộc quản lý rất phát đạt, Tề Mục thậm chí gặp được những quán bar không thua gì thời hiện đại ở chỗ này! Cậu hứng thú vội vàng lôi kéo Cổ Hoài Bích đi vào, phát hiện bên trong cũng không phải quán bar bình thường.
Trên quầy bar có nhân loại đang uống rượu, cũng có huyết tộc uống máu, làm người ta không muốn dời tầm mắt chính là trên chỗ ngồi cả trai lẫn gái phần lớn đều đang hôn môi hoặc khẩu giao, số ít đang quang minh chính đại thao huyệt và hậu môn.
Cổ Hoài Bích đã tạo một bức tường không khí xung quanh hai người, phòng ngừa có người sờ lên hai người bọn họ.
Đi vào quán bar tìиɧ ɖu͙© lại không cho người khác đυ.ng vào chắc chắn là một chuyện rất thất lễ, Tề Mục tôn trọng văn hoá của bọn họ, nói câu “Xin lỗi” đã muốn đi.
Nhưng người trong quán bar rõ ràng không muốn thả cho họ đi, rốt cuộc hai người này dù là khí chất hay bề ngoài đều là cực phẩm hiếm có, đám người trong đầu chỉ có huyệt và chim đã ngăn chặn cửa, hạ lưu cởϊ qυầи, từng cây dươиɠ ѵậŧ thô hay nhỏ hay dài hay ngắn đều nhắm ngay hai người bọn họ.
Tề Mục cảm thấy ghê tởm, Cổ Hoài Bích càng cảm thấy bản thân bị xúc phạm! Hắn vốn dĩ kông phải người có tính tình tốt gì, vừa giận liền trực tiếp điều khiển dòng khí xung quanh, tủ kính đựng rượu nổ tung hết, mùi rượu nồng nặc nháy mắt xông vào mũi.
“Ai nha ~ đây là làm cái gì?” Một giọng nói của nữ nhân phát ra từ quầy bar, hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ nhân đang ngồi trên đùi nam nhân, nàng không chút nào để ý tách hai chân ra, làm mọi người thấy rõ hạ thể gắn kết với nam nhân như thế nào.
Nam nhân bên cạnh rõ ràng đang cao trào, thấy nhiều người nhìn như thế lập tức bắn ra.
Nữ nhân hưởng thụ đợt nội bắn, trực tiếp đứng lên, căn dươиɠ ѵậŧ kia tuột ra khỏi cơ thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đùi chảy xuống.
“Ta là Mạt Lị chủ quán bar này, nhiều người không quá hiểu chuyện, trêu chọc hai vị, không biết ta có vinh hạnh để bồi thường cho các ngươi hay không?”
Nàng một bên nói chuyện, một bên dùng tay kéo quần áo xuống, cặρ √υ' bự nhảy ra ngoài, nàng mân mê đầṳ ѵú của mình, lặng lẽ sử dụng mị thuật.
Những nam nhân đứng trước cửa đã nhìn Mạt Lị bắt đầu vuốt dươиɠ ѵậŧ, nhưng Cổ Hoài Bích chỉ che kín hai mắt của mình, loại cục diện này hắn chỉ cần nhắm mắt sau đó đem mọi chuyện giao cho Tề Mục là được.
Quả nhiên, Tề Mục nhìn Mạt Lị giống như đang đánh giá hàng hoá, khinh thường nói: “Bác gái này, vυ' của người đèu rũ xuống, huyệt cũng đen thui, đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt xấu hổ nữa, mau về nhà dưỡng bức đi thôi!”
Bất cú nữ nhân nào không không thể chấp nhận người khác nói mình già, huống chi Mạt Lị yêu cái đẹp như thế, nhưng nàng không có cách nào phản bác, nàng đã sống hơn một ngàn năm, mấy ngày nay nàng cũng phát hiện hai vυ' của bản thân bắt đầu rũ xuống, huyệt cũng vô pháp khôi phục lại phấn nộn như lúc trước, ngay cả Ẩn luôn luôn yêu thương nàng cũng chỉ là thỉnh thoảng triệu (mời, gọi) nàng trò chuyện, khi nàng đưa ra lời mời cùng làm cũng từ chốt, nói gì mà không có tâm tình, nhưng mỗi lần sau khi nàng rời đi đều sẽ kêu vài nữ hài lên làʍ t̠ìиɦ.
Nàng không cam lòng, nhưng lại bất lực, hiện tại bị một thiếu niên trẻ tuổi, tuấn tú xuyên thủng sự thật, trên mặt tức muốn hộc máu ai cũng có thể nhìn ra.
Mặt Mạt Lị trầm xuống, mặc quần áo vào: “Hai vị không khỏi quá mức tự đại, cũng do các ngươi sai trước, người của quán bar cũng chỉ muốn mời hai ngươi cùng hưởng sung sướиɠ.”
Cổ Hoài Bích lãnh đạm nói: “Chúng ta lần đầu tiên đi vào nơi này, không biết nơi này còn có chỗ ăn chơi như quán bar này, chúng ta nguyện ý bồi thường tổn thất của quán, mời báo số tiền.”
Mạt Lị cười khẽ: “Chúng ta không thu tiền, các ngươi nói cho bọn họ biết “tiền” của chúng ta là cái gì?”
Cả trai lẫn gái nghiêm túc trả lời: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙! Hoặc là dâʍ ŧᏂủy̠!”
Cổ Hoài Bích là tài xế già như thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được phương thức thu phí của quán bar này lại là thứ đó, trực tiếp sửng sốt tại chỗ, nhưng Tề Mục lại nhìn một vòng xung quanh, nói với Cổ Hoài Bích: “Bọn họ muốn, chúng ta liền đưa!”
Thiếu niên dung mạo diễm lệ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Dươиɠ ѵậŧ lão công của ta khá lớn, các nam nhân có dươиɠ ѵậŧ nhỏ đợi lát nữa nhìn thấy đừng tự ti nhé!”
Mọi người hiển nhiên không tin lời cậu nói, nhưng trong khoảnh khắc Cổ Hoài Bích móc dươиɠ ѵậŧ ra, mọi người bao gồm Mạt Lị, đều xem thẳng mắt.
Đây là kiểu dươиɠ ѵậŧ thô dài gì thô! Gần như 30 cm, bự như cánh tay của nữ tử, mềm rũ ở giữa hai chân, thật sự có thể nói là “Chân thứ ba”!