“Bỏ tay ra.” Anh nói một cách chật vật.
Một thứ du͙© vọиɠ bí ẩn gần như nhấn chìm anh.
Chung Hi cất lên vài tiếng rên khe khẽ, mắt nhìn cây gậy thịt mà một bàn tay cô cũng không nắm trọn kia.
Sờ qua sờ lại dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, trái ngược hoàn toàn so với chủ nhân của nó, gậy thịt của anh vừa lớn vừa thô, có lẽ trông hơi đáng sợ, nhưng quanh thân lại có màu hồng nhạt, nên nhìn qua chỉ thấy sạch và cứng mà thôi.
Nên nhắc lại một chút, Chung Hi chắc chắn không phải một người sính ngoại, nhưng ở trên phương diện nào đó, thì…ừm…trăng nước ngoài có vẻ tròn hơn nhỉ.
Không biết liệu có phải vì là con lai hay không mà cái đó của Giang Khác Chi từa tựa như của đàn ông Châu Âu.
Chung Hi cảm thấy gậy thịt vừa dài vừa thô mà còn phải sạch sẽ chính là điều mà phụ nữ luôn mong muốn trong cuộc yêu, vả lại lâu nay đàn ông còn có nhiều yêu cầu khắt khe với cơ thể phụ nữ hơn nữa kìa, nên Chung Hi nghĩ mình soi mói những điều này với cái đó của đàn ông cũng không có sai đâu.
“Không được…” Giọng Giang Khác Chi khàn đến dọa người, gậy thịt của anh chưa bao giờ cương nhiều như thế, cứng đến nỗi khiến anh đau đớn.
Đây là ác mộng.
Lòng bàn tay ấm áp siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, ngón cái nghịch ngợm cọ xát qυყ đầυ mẫn cảm, trong chốc lát, Giang Khác Chi thở dốc từng ngụm đè nén.
Một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm, bàn tay mềm mại của Chung Hi vuốt ve lên xuống gậy thịt, vuốt từ trên đỉnh qυყ đầυ đến gốc căn.
Chung Hi là người đã làm là làm hết mình, cô gần như đã triển lộ hết kỹ xảo, nông sâu luân phiên.
Cô nhìn Giang Khác Chi. Anh nhíu mày, hàng mi dày che giấu cảm xúc nồng đượm, nhìn như thế anh đang phải chịu khổ hình.
“Tay của tôi có đủ linh hoạt không?” Bầu không khí ngày càng sắc tình, Chung Hi tựa như nàng hồ ly tinh đắc ý, nâng giọng ở cuối câu, “Vẫn chưa thấy thỏa mãn, thì anh cứ tưởng tượng bàn tay này là đôi môi của tôi, bây giờ tôi đang liếʍ gậy của anh, lướt qua gân xanh trên nó, đầu lưỡi liên tục ve vuốt qυყ đầυ, bên trên chảy ra thật nhiều dịch nhầy, cây gậy của Giang tổng thô quá đi mất, tôi ngậm không hết nổi, ah…”
Cô nhẹ nhàng rên, còn động tác tay thì càng lúc càng nhanh.
Cô nhìn đôi môi Giang Khác Chi khổ sở mím lại, mặt nạ được tạo thành từ băng giá cứ từng chút từng chút vỡ tan, tiếng thở dốc của anh càng ngày càng dồn dập.
Tám mươi giây, bảy mươi chín giây…
Giang Khác Chi gấp gáp nhắm chặt hai mắt, rõ là vì muốn chặn lại những xúc cảm trên thân thể, nhưng trước mắt lại xuất hiện đôi môi đỏ tươi xinh đẹp như những cánh hoa, đang ngậm mυ'ŧ gậy thịt của anh từ trên xuống dưới, làm miệng cô đầy căng.
Âm thanh liếʍ mυ'ŧ dâʍ đãиɠ vô cùng, cảm giác ẩm ướt như thể ở trong vườn hoa vẫn còn vương đầy những giọt sương sớm, không đúng, là rừng rậm, cách đó không xa có tiếng giao hợp của dã thú, mà Giang Khác Chi lại không khác gì so với chúng, ở trong khu rừng không tên này, anh đang làm nhục một đóa hoa hồng mọng nước.
Kiểu tưởng tượng xấu xa này khiến anh sợ hãi sâu sắc, nhưng kɧoáı ©ảʍ nơi hạ thể lại mạnh mẽ trào dâng.
Tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của Chung Hi bên tai anh như đang niệm chú, còn gần ba mươi giây nữa, anh căng cứng cả người, Chung Hi chỉ coi gậy thịt của anh là đồ chơi mà thôi.
Anh cảm thấy trên bắp đùi mình bắt đầu ẩm ướt, đó là nước của Chung Hi…
Chung Hi không nghĩ là, chỉ dùng tay giúp Giang Khác Chi một chút mà cô cũng có kɧoáı ©ảʍ, bên dưới không biết đã ướt sũng từ lúc nào, dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy xuống đùi Giang Khác Chi.
Cô muốn được điên cuồng vặn vẹo trên gậy thịt của anh, cô bỏ qua khát vọng mãnh liệt này, cố ý rên lên từng tiếng quyến rũ, “Rất muốn, rất muốn anh, mạnh mẽ, cắm vào…”
Cô vừa dứt lời, Giang Khác Chi tựa như nghe được vô số pháo hoa nổ tung trước mắt, cơ bắp anh co rút lại, cả người run rẩy, bắn hết lên bụng Chung Hi.
Chung Hi cúi đầu, nhìn thấy một dòng dịch đặc trắng bắn đầy lên bụng mình.
Mười mấy giây tiếp theo, cây gậy mới dần dần mềm xuống, trượt khỏi tay cô.
Chung Hi ngẩn người nhìn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng đang chảy xuống từng chút một, trong suốt da^ʍ mỹ, lại nhìn lên Giang Khác Chi người đang bị bàn tay cô che mắt, cô từ từ cúi người, mang tư thái người thắng cuộc khẽ thì thầm bên tai anh.
“Anh nhìn đi, tôi thắng rồi.”