Thẩm Nhạn Thu đại khái là bị cảm xúc ưu thương làm choáng váng đầu óc, đặc biệt muốn làʍ t̠ìиɦ, mỗi lần tâm tình cô không tốt thì du͙© vọиɠ đều dâng cao.
Kỳ thật cô vẫn còn tỉnh táo, chẳng qua bộ điện ảnh này rất giống cô, cô thấy đồng cảm như bản thân cũng bị, cảm giác không dám biểu lộ tình yêu ra này rất rõ ràng.
Trình Bích Uyển trong《 Lư biên nhân tựa nguyệt 》cũng là người giống như cô, đều làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, cô có thể giả vờ mình không quan tâm Hoắc Thành Diễn, nhưng hình như càng ngày cô càng để ý đến hắn, cô cảm thấy sợ hãi bản thân mình, sợ hãi sau này cô không thể mạnh mẽ rời xa Hoắc Thành Diễn.
Cho nên hôm nay ai tới cô cũng không cự tuyệt, uống rất nhiều rượu, nhưng mượn rượu tới sầu lại càng sầu, cô ngược lại càng buồn bực.
Cô bị Hoắc Thành Diễn ôm, xe chậm rãi chạy, đèn neon không ngừng biến hoá, từng mảnh vụn hình ảnh cứ vụt qua.
Cô nhìn chiếc cằm của Hoắc Thành Diễn, càng cảm thấy trống rỗng, thân thể như có một lỗ trống thật lớn, làm thế nào cũng đổ không đầy.
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thu sáng quắc nhìn chằm chằm Hoắc Thành Diễn, hắn mất tự nhiên mà che mắt cô lại, cô lại kéo tay Hoắc Thành Diễn xuống, từng cái từng cái hôn lên tay hắn.
Cô hôn rất cẩn thận, đầu lưỡi ướt nóng liếʍ lên, chậm rãi liếʍ láp, cô nhìn Hoắc Thành Diễn, mắt gợn sóng, trong mắt như chứa một hồ nước xuân, môi đỏ khẽ cắn, hô hấp cũng nhẹ vài phần.
Thẩm Nhạn Thu có lẽ say, cũng có lẽ tỉnh, nhưng thời điểm cô nói ra câu này, cô biết bản thân thật sự thanh tỉnh.
“Hoắc Thành Diễn, em muốn làm ở trên xe.” Cô cong khoé môi, cười như tẩm mật, chính là một tiểu yêu tinh mê hoặc nhân tâm đang sống sờ sờ.
Hầu kết Hoắc Thành Diễn hơi lăn lộn, cổ họng thật khô rát, giống như chứa đựng một khối sắt vừa nung đỏ.
“Về Bích Quế viên lại làm, em uống say rồi.”
Thẩm Nhạn Thu không thuận theo thì không buông tha, cô sử dụng cả tay lẫn chân mà bò lên người Hoắc Thành Diễn, kéo lấy cà vạt Hoắc Thành Diễn, trong giọng nói toàn là uỷ khuất, khoé mắt có nước mắt, không rõ là nước mắt thật sự hay là nước mắt cá sấu.
“Không cần, em muốn làm bây giờ, Hoắc Thành Diễn, anh có phải nuôi tình nhân nhỏ ở bên ngoài hay không, cho nên mới chán ghét em, không muốn em nữa.”
Cô lên án hắn, mang theo tiếng khóc nức nở, Thẩm Nhạn Thu theo Hoắc Thành Diễn hai năm cũng không thất thố như thế bao giờ, môi cô đỏ thắm, lúc đóng lúc mở.
Hoắc Thành Diễn nâng cằm cô lên, cắn lấy môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi, đem những lời lên án của cô chặn lại, nuốt vào trong trong miệng.
Hoắc Thành Diễn hôn đến cả người cô tê dại, vách hoa càng thấy trống rỗng, cô cần một thứ để lấp đầy loại cảm giác hư không này, cô hừ một tiếng, thân thể hơi nhấp nhô.
Cô duỗi tay sờ đến đũng quần Hoắc Thành Diễn, linh hoạt cởi bỏ dây lưng của hắn, cách qυầи ɭóŧ vỗ về chơi đùa cự vật kia.
Thẩm Nhạn Thu từng cái vuốt ve côn ŧᏂịŧ hắn, đồ vật kia dần biến thành cứng rắn trong tay cô, càng lúc càng lớn, một tay của cô cũng sắp cầm không hết.
Hoắc Thành Diễn mυ'ŧ môi của cô, ăn cái lưỡi cô, thâm nhập câu lấy lưỡi cô mà liếʍ láp, tư thái kia phảng phất muốn nuốt lưỡi cô vào trong bụng.
Đầu lưỡi Thẩm Nhạn Thu bị mυ'ŧ đến tê dại, nước bọt theo khoé miệng chảy ra, Hoắc Thành Diễn nhéo cằm cô, vòng lấy eo của cô, nặng nề vuốt ve khoé miệng, cái hôn vừa rồi đúng là làm đến kịch liệt, môi của cô đều sưng lên.
Trợ lý Trương đối với tình huống của hai người đã là thấy nhiều không trách, chỉ cần hắn bình tĩnh một chút, không được quay đầu xem sẽ không bị ông chủ trách phạt, hai người ghế sau si ngốc triền miên, tiếng thở dốc trầm thấp, cùng tiếng mυ'ŧ vào mạnh mẽ làm trợ lý Trương nghe xong mà đổ mồ hôi đầy tay, trong lòng hắn mặc niệm, “Sắp tới nơi rồi.”
Thẩm Nhạn Thu phá lệ nhiệt tình, cô cởϊ qυầи lót Hoắc Thành Diễn ra, móc lấy côn ŧᏂịŧ hắn, trực tiếp vỗ về chơi đùa qυყ đầυ.
Cô cảm thấy nhục côn tử của Hoắc Thành Diễn tiết ra chất lỏng, nhão nhão dính dính trong lòng bàn tay cô, cô thở hổn hển, “Cắm vào đi.”