Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, thời điểm sắp kết thúc bữa tiệc, đoàn phim tụ tập lại chụp một kiểu ảnh, bởi vì là diễn viên nữ chính cùng nam chính nên cô đứng ở bên cạnh Giang Gia Thụ, khi Giang Gia Thụ nhìn thấy Thẩm Nhạn Thu thì cười rất ôn nhu.
Tô Việt ở trong vòng nhiều năm, cô dám khẳng định, Giang Gia Thụ chắc chắn đã động tình, từ diễn mà sinh tình, Tô Việt cảm thấy đầu mình lại phình ra rồi, thích ai không thích, lại cứ đi thích người có chủ.
Giang Gia Thụ đứng ở bên cạnh Thẩm Nhạn Thu, cô đã say khướt, dưới trạng thái hơi say, mặt hồng như thoa phấn, môi hồng răng trắng, cười rộ lên hai mắt cong cong tựa trăng rằm, ngây thơ đáng yêu.
Thẩm Nhạn Thu chủ động chào hỏi với hắn, trong giọng nói giấu không được sự khả ái, “Giang Gia Thụ, mặt anh hồng quá, sao lại đáng yêu như thế chứ.”
Giang Gia Thụ còn chưa kịp tới đỡ cô, Thẩm Nhạn Thu đã loạng choạng vịn lấy cánh tay hắn, cô dựa vào bên người Giang Gia Thụ, lần trước bọn họ còn truyền ra tai tiếng, bây giờ cô còn trắng trợn táo bạo vịn lấy cổ tay hắn, Tô Việt gấp gáp đến hai mắt đều đỏ, vị cô nãi nãi này đúng là không ngại làm lớn chuyện.
Cô vội vàng đổi chỗ với Giang Gia Thụ, lại chụp lại một tấm ảnh khác, Thẩm Nhạn Thu mơ mơ màng màng hướng về phía cô cười, cười ngọt ngào thật sự, Tô Việt thở dài nói, “Tiểu yêu tinh, em đừng có mà rước họa cho tôi.”
Hoắc Thành Diễn nhìn ảnh chụp trong WeChat, là ảnh chụp chung của đoàn làm phim, Thẩm Nhạn Thu dựa vào bên người Giang Gia Thụ, thân mật mà kéo lấy cánh tay Giang Gia Thụ, Hoắc Thành Diễn nhướng mày, hắn lấy ra một điếu thuốc, hít một ngụm, nhả khói bay lên.
Trợ lý nhìn ông chủ ngồi ở hàng phía sau, sắc mặt âm u, hắc ám bao phủ, càng tăng thêm mấy phần âm trầm, hắn căng thẳng nói, “Hoắc tổng, xin hỏi lái xe về chỗ nào?”
Hoắc Thành Diễn hỉ nộ vô thường, tính tình không dễ chọc, quen làm đại thiếu gia, chưa bao giờ cho người khác xem sắc mặt tốt, hắn nhìn qua, trợ lý Trương sợ tới mức rụt rụt cổ.
Giọng nói nam nhân trầm thấp lạnh băng, giống như đêm mưa bụi lãnh lẽo, “Chờ một chút.”
Hoắc Thành Diễn gọi điện thoại, sau khi tắt thuốc, hắn nói, “Đem cô ấy qua đây.”
Audi màu đen ẩn hiện trong màn đêm, nơi dừng xe của hội sở cao cấp đều rất rộng và kín đáo, Tô Việt đỡ Thẩm Nhạn Thu đã say bảy phần đi đến chiếc Audi bên cạnh.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn lãng của Hoắc Thành Diễn hiện ra mang theo chút không kiên nhẫn, cô vừa muốn giải thích liền nghe được giọng nói Hoắc Thành Diễn, “Tôi đã nhắc nhở cô như thế nào? Công tác làm không tốt còn cần cô có tác dụng gì?”
“Hoắc tổng, là tôi thất trách, không cẩn thận quan sát cô ấy.”
Thẩm Nhạn Thu hơi hơi mở mắt ra, cô bĩu môi, ghé vào cửa sổ xe, “Hoắc Thành Diễn, sao anh lại hung dữ như thế nha?”
Thẩm Nhạn Thu tửu lượng kém còn không tính, uống say xong còn lục thân không nhận, cho nên Hoắc Thành Diễn để Tô Việt phải luôn nhìn chằm chằm cô, không cho Thẩm Nhạn Thu uống say ở bên ngoài, Tô Việt đúng là cũng hoàn thành khá tốt.
Lúc này Thẩm Nhạn Thu đã say, Hoắc Thành Diễn xuống xe đỡ lấy cô, cơ thể mềm như bông của cô ngã lên người Hoắc Thành Diễn, mềm mại như không xương, cô bắt đầu giở trò vuốt ve thân thể hắn, không thành thật sờ sờ xương quai xanh của hắn, Thẩm Nhạn Thu ngựa quen đường cũ mà chơi lưu manh.
Tô Việt cùng trợ lý Trương đều làm như không thấy, giả vở ngắm phong cảnh.
Hoắc Thành Diễn vỗ vỗ mông Thẩm Nhạn Thu, thấp giọng cảnh cáo, “Thành thật một chút.”
Khóe miệng Thẩm Nhạn Thu cong cong, một bộ sắp khóc tới nơi, nước mắt lã chã nói đến là đến, giống như nụ hoa bị người ta chà đạp, cô nhỏ giọng lên án, “Hoắc Thành Diễn, anh là lão lưu manh, vậy mà lại hung dữ với em.”
Tô Việt vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nhạn Thu gây rối vô cớ như thế, trong lòng không nhịn được đổ mồ hôi dùm cô, lại thấy Hoắc Thành Diễn cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Được rồi, về nhà.”
Thời điểm Hoắc Thành Diễn nói chuyện với Tô Việt lại thay một bộ mặt cao lãnh không dễ chọc, “Lần này tôi không truy cứu, lần sau sẽ không còn đơn giản như này đâu.”
Hoắc Thành Diễn đem người kéo vào trong xe, lại hạ cửa sổ xe xuống một lần nữa, nhìn Tô Việt nói, “Xem xét lần này mấy tháng đóng phim vất vả, cho cô nghỉ phép mấy ngày.”
Tô Việt nhìn chiếc xe đi xa, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy lệ khí của Hoắc Thành Diễn nặng như thế là do nhìn thấy bức ảnh kia.