Thẩm Nhạn Thu ngồi vào bồn tắm, làn nước ấm áp tràn ra, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của Hoắc Thành Diễn rất lớn.
Thẩm Nhạn Thu dùng mắt thường cũng thấy được côn ŧᏂịŧ của hắn có kích thước kinh người, dần dần trướng to, dựng thẳng lên trong nước.
Thẩm Nhạn Thu nhìn thấy côn ŧᏂịŧ của Hoắc Thành Diễn rất nhiều lần, cũng ăn qua không ít lần, nhưng mà mỗi một lần nhìn đến côn ŧᏂịŧ hung mãnh của Hoắc Thành Diễn cô vẫn không nhịn được sợ hãi, bởi vì thật sự quá lớn.
Huyệt khẩu của cô lại khá nhỏ, cho nên mỗi lần Hoắc Thành Diễn cắm đều đau.
Cô ngoan ngoãn rũ mi mắt nhìn Hoắc Thành Diễn, nam nhân thì lười nhác nâng mắt lên nhìn cô, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn Thu.
Hoắc Thành Diễn trông rất đẹp, có chút không giận tự uy.
Thẩm Nhạn Thu hơi sợ ánh mắt này của hắn, giống như sư tử đánh giá con mồi của mình, Hoắc Thành Diễn nói, “Tiến lại gần một chút, nằm lên người tôi.”
Thẩm Nhạn Thu híp mắt, chắc chắn rằng hắn không phải rất tức giận mới nói, “Anh sao lại bày ra biểu cảm này, cảm giác giống muốn ăn thịt người.”
Cô rất không thích vẻ mặt này của Hoắc Thành Diễn, không đủ ôn nhu, lạnh nhạt có thừa.
Cô quá chậm, Hoắc Thành Diễn đã gấp không nhịn nổi mà nhéo eo cô, trực tiếp nắm eo cô kéo tới trên người mình.
Hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, mỉm cười thấp giọng nói, “Đúng là muốn ăn em.”
Thẩm Nhạn Thu nhìn biểu tình cầm thú kia của Hoắc Thành Diễn liền biết, Hoắc Thành Diễn muốn gọn gàng dứt khoát ăn cô tại đây.
Cô điều chỉnh xong vị trí của bản thân, hoa huyệt bị ma sát đến phát ngứa, dâʍ ŧᏂủy̠ từ giữa chảy ra, cô cắn môi mắng một tiếng, “Lão lưu manh.”
Hoắc Thành Diễn bưng rượu vang đỏ bên cạnh lên uống một ngụm, trực tiếp chế trụ vòng eo của cô, nhéo hai má trắng nõn của cô, dùng môi mình đè lên môi cô đẩy rượu vang vào trong miệng Thẩm Nhạn Thu.
Đầu lưỡi thô ráp của nam nhân cuốn lấy tận gốc lưỡi cô vội vàng mà mυ'ŧ vào, chậm rãi ma sát khoang miệng cô.
Cô bị bắt nuốt ngụm rượu vang đỏ kia xuống, chất lỏng màu đỏ theo khóe miệng chảy xuống phía dưới.
Đầu lưỡi đang thâm nhập của Hoắc Thành Diễn hơi hơi rời ra một chút, hắn khẽ cười một tiếng, biểu tình trên mặt mang theo ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Chờ chút nữa em cảm nhận xem tôi có lão (già) hay không.”
Hoắc Thành Diễn vừa nói, vừa đem mông cô nâng lên, lại buông ra, huyệt khẩu mềm mại ướt dầm dề chống trên côn ŧᏂịŧ hắn.
Hắn không trực tiếp cắm vào, mà chỉ ở ngoài hoa huyệt cọ xát, Hoắc Thành Diễn ra lệnh nói, “Hôn tôi.”
Thẩm Nhạn Thu bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến cả người tê dại, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Hoắc Thành Diễn bảo cô hôn thì hôn, bảo cô ngồi xuống cô liền ngồi xuống, rốt cuộc thì huyệt khẩu đã ngứa đến kỳ cục, cô càng đói khát muốn cắn lấy côn ŧᏂịŧ Hoắc Thành Diễn.
Cô nâng mặt Hoắc Thành Diễn lên, đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt chui vào, chẳng qua quyền chủ động không nằm trong tay cô, Hoắc Thành Diễn đã bá đạo cường thế nắm giữ quyền chủ động.
Hắn câu lấy lưỡi cô, mười phần sắc tình mà liếʍ láp, nước bọt theo khóe miệng hai người chảy xuống.
Đầu lưỡi cô bị mυ'ŧ đến tê dại, cả người cũng tê dại, sóng nước gợn nhộn nhạo, nước trong bồn tắm từ nóng biến thành lạnh, cô hừ nhẹ một tiếng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ.
Đầu lưỡi rời khỏi, Hoắc Thành Diễn cúi đầu ngậm lấy một viên vυ' của cô, cái vυ' trắng nõn đẹp đẽ, đầṳ ѵú phấn nộn như một đóa mai nở trên vùng tuyết trắng mênh mang, đẹp mê người.
Hoắc Thành Diễn trầm giọng nói, “Nâng lên, cho tôi ăn.”
Thời điểm Thẩm Nhạn Thu dùng hai tay nâng vυ' lên, đều nhịn không được đỏ mặt.
Cô cảm thấy Hoắc Thành Diễn thật sự lưu manh, là tên lưu manh lớn lên rất đẹp trai, làm người không cự tuyệt được.
Hắn thích nhất ăn cái vυ' Thẩm Nhạn Thu, hơn nữa ăn đến ngon miệng.
Cô nâng cặρ √υ' lên, nhìn Hoắc Thành Diễn há to miệng ngậm lấy.
Đầu lưỡi nam nhân ấn lên nhũ thịt của cô, từng cái từng cái quét lộng núʍ ѵú, cô thoải mái đến rêи ɾỉ một tiếng, “Ân…… A……”