Thẩm Nhạn Thu không ngờ tới Hoắc Thành Diễn lại trở về sớm như thế, mấy ngày trước khi cô hỏi hắn, hắn nói phải một đoạn thời gian nữa mới trở về.
Đêm qua bị người thao lộng từ mặt bên, vòng eo mềm mại của cô sắp bị chặt đứt, làn da trắng nõn đến trong suốt hiện lên vài dấu tay, nhìn đã thấy giật mình, bắp đùi đều thấy đau nhức.
Thẩm Nhạn Thu muốn rời giường, lại bị Hoắc Thành Diễn đè lại, cô không thể động đậy, thân thể càng thêm bủn rủn, cô tức giận đưa tay bấm một cái lên eo Hoắc Thành Diễn, “Buông ra, em muốn xuống giường.”
Hoắc Thành Diễn ôm cô vào trong ngực, bàn tay hắn theo thói quen sờ đi lên, đợi đến khi sờ đến cái vυ' mềm mại của cô lập tức nhéo một cái, Thẩm Nhạn Thu đau ‘tê’ một tiếng, thân thể cô hơi co lại, cô tức giận vơ lấy cánh tay Hoắc Thành Diễn, trực tiếp cắn lên.
Thẩm Nhạn Thu không sợ Hoắc Thành Diễn, cô là chim hoàng yến mà hắn nuôi, mới cậy sủng mà kiêu, đều nói lấy sắc thờ người, sắc suy thì tình mỏng.
Cô không quản được chuyện sau này, bây giờ quan trọng nhất là ngoan ngoãn nghe lời, lúc kim chủ không tức giận, tỏ ra nghịch ngợm một chút thì không thành vấn đề, dù sao cũng không phải tình cảm chân thật.
Cô gặp mặt Hoắc Thành Diễn mười lần thì có chín lần lên giường, ở trong giới giải trí làm gì có ai không biết nhị thiếu gia Tập đoàn Hoắc thị kim ốc tàng kiều.
Người ta đều nói, khi Hoắc Thành Diễn vui vẻ có thể đem cô sủng lên trời, khi tâm tình hắn không tốt thì cô chính là Giải Ngữ Hoa.
Giờ phút này, Thẩm Nhạn Thu giống như chơi xấu ôm lấy eo hắn, hai má đỏ ửng.
Cô rất biết lấy lòng người khác, biết Hoắc Thành Diễn thích cô nũng nịu chơi xấu với hắn, biết hắn thích cô giống như pha lê nằm dưới thân hắn, dồn dập thở dốc, âm thanh mềm mại xin tha thứ, “Không được……Hôm qua quay phim quá mệt mỏi, tối hôm qua còn bị anh làm thành dạng này, nơi đó đều sưng lên rồi.”
Hoắc Thành Diễn cười xấu xa thăm dò vào giữa hai chân cô, giống như không tin lời cô nói, ngón tay hắn xoa hai phiến thịt huyệt phấn hồng của cô.
Hắn cúi đầu xuống nhìn chỗ sưng đỏ kia, Hoắc Thành Diễn rút tay ra, cúi đầu cắn một cái lên chóp mũi của cô, “Hôm nay tạm thời bỏ qua cho em.”
Kim chủ đã mở miệng bỏ qua cho cô rồi, Thẩm Nhạn Thu không khỏi vui mừng trở lại.
Hai tay ôm lấy cổ hắn, nũng nịu hôn hôn cằm hắn, cho dù cằm của hắn đã xuất hiện những sợi râu lún phún cô cũng không thèm để ý chút nào.
Hoắc Thành Diễn là người như thế nào, là lão cáo già giảo hoạt, hắn đã quen với sự khôn khéo của Thẩm Nhạn Thu nhưng mà vẫn chưa đủ.
Tâm tình hắn hôm nay cũng không phải rất tốt, dục hỏa chưa tắt, nữ nhân dưới thân còn không ngừng trêu chọc hắn, Hoắc Thành Diễn bắt lấy cái mông của cô áp vào người mình, eo đẩy một cái.
Giọng nói hắn trầm ổn, “Tin tức ngày hôm qua, chẳng lẽ em không nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Lại tới rồi, Thẩm Nhạn Thu âm thầm kêu khổ, kim chủ này trở mặt cũng nhanh quá đấy, cô luống cuống không kịp chuẩn bị, một chút mật đường lúc trước lại biến thành vị đắng.
Cô khẽ đẩy Hoắc Thành Diễn ra, xoay người đứng dậy, sau đó ngồi ở trên người hắn, Hoắc Thành Diễn cũng phối hợp, tay trực tiếp nâng mông của cô không ngừng vuốt ve ăn đậu hũ.
Thân thể cô mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt, đôi cánh tay giống như ngó sen khó khăn lắm mới treo được lên cổ hắn, khuôn mặt tươi cười như hoa, “Kia đều là giả, anh còn không nhận ra sao? Chính là lăng xê, ghép CP, em mới không thích anh ta đâu, anh ta cũng không đẹp trai bằng anh.”
Một đôi con ngươi sắc bén của Hoắc Thành Diễn cười như không cười nhìn chằm chằm cô, không nói tiếng nào.
Ánh mắt hắn vốn rất thâm thuý, lại xinh đẹp, khi nhìn người người khác chậm rãi thâm tình là một kiểu.
Lúc trêu chọc người ta lại là một kiểu khác.
Thẩm Nhạn Thu bị hắn nhìn chằm chằm đến xấu hổ, gương mặt không ngăn được đỏ lên, cô bắt đầu thấy chột dạ.
Tiếng cười của nam nhân giống như chứa cát sỏi, nắm cát tràn từ trong tay ra, sàn sạt.
Thanh âm mang theo sự trêu tức dán sát lỗ tai cô. “Ồ? Bảo bối thích kiểu như thế nào?”