Sinh Hoạt Chậm Rãi Của Tiểu Ca Nhi Tại Dị Thế

Chương 16: Thu lễ

Sáng sớm hôm sau, Miêu Hòa nấu cho hai người một nồi cháo trứng xương sườn cùng hành xanh miết. Hành có rất nhiều lợi ích giúp đổ mồ hôi, tiêu đàm, giải nhiệt, kháng khuẩn, lại có thể hỗ trợ tiêu hóa, nhà bếp cũng có trứng gà do Dương nhị thẩm nhặt giúp, đặt chỉnh tề trong rổ. Nguyên liệu đơn giản dễ tìm.

Miêu Hòa đem xương sườn được Dương nhị thẩm cho ngày hôm qua trần sơ qua rồi đem hầm. Trong lúc đó đi đến hậu viện dùng tức nhưỡng trồng hành, một bên lại lấy gạo còn dư lại trong nhà ra trực tiếp đổ vào nấu. Quay đầu đi nhổ hành, đem hành lá xanh miết cắt thành sợi mỏng, phần gốc xanh nhạt thì cắt khúc bỏ vào nồi, lại đánh tan bốn trái trứng đỏ vào cháo, lúc này, một nồi cháo xương sườn trứng hành lá đã hoàn thành.

Hành lá được Miêu Hòa cố ý cắt nhuyễn, mong muốn người kia có thể đem hành ăn hết. Đồ ăn được trồng từ tức nhưỡng có thể giúp Dương Đại Lang mau chóng khôi phục thương thế. Nồi cháo này tuy là nấu lung tung, nhưng nghe mùi vẫn rất thơm, ăn cùng với Dương Đại Lang khiến y cũng bất tri bất giác ăn rất nhiều, cơ thể mệt mỏi hôm qua cơ hồ đều được chén cháo này vuốt phẳng.

Sau khi ăn cơm xong, Miêu Hòa xuống tay sửa sang đồ vật Lương gia đưa tặng.

Xe ngựa Lương gia một đường đến đây, rất nhiều người đều thấy được, nếu không phải mọi người đều rõ ràng đây là lễ vật nhận lỗi do Dương Đại Lang bị thương nặng mà nhận được, thì thu được thứ tốt như vậy, theo lệ thường trong thôn là phải đưa một chút cho bạn bè thân thích. Bất quá Dương nhị thẩm cùng Thạch Như Thanh đã từng đến trấn trên thăm bệnh, chỉ với điểm này, về tình về lý cũng nên chọn một ít đồ vật đưa qua.

Miêu Hòa cũng vì vậy mà mở từng hộp rương. Dương Đại Lang như cũ bị lưu lại trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Kiểm kê xong, số lượng hàng tươi sống cực kỳ nhỏ, có lẽ là sợ trên đường vận chuyển không bảo tốt sẽ hư hỏng. Cũng chỉ có một rổ trái cây tương đối hiếm thấy, chính là quả vải, măng cụt cùng chanh dây đến từ phương Nam. Trong lòng Miêu Hòa chính là đại hỉ, những trái này đều mang theo hạt giống, sau này dùng tức nhưỡng trồng, muốn ăn bao nhiêu cũng có.

Còn về hàng khô, những loại dược liệu bổ như đương quy bát giác có một hộp, các loại hải sản khô hiếm lạ hư cá khô, tảo tía, tôm cũng có một rương. Những rương khác chính là các loại quả khô, bánh ngọt, còn có bánh hạch đào táo các loại, đều được gia công gần đây, chính là đồ ăn vặt cao cấp.

Có điều chạm đến tâm Miêu Hòa là một túi gạo, một túi bột mì cùng một thùng dầu. Ngày đó lên trấn, đồ vật bọn họ đánh rơi lúc bị đâm, đều là những vật này, đối với gia đình người bình thường, đưa những thứ này vừa thực tế vừa tỉ mỉ. Ngoài ra còn có một bộ chăn bông mới, mấy cây vải, đều không phải là vật liệu sang quý, nhưng chỉ có tâm tinh tế mới làm được những điều này, như vậy cũng đủ khiến người yêu thích.

Cũng bởi vì có những vật thể tích lớn bên trong nên phân lễ vật mới nhìn đồ sộ như vậy. Cuối cùng Miêu Hòa lấy ra một hộp gỗ nhỏ từ bên trong đống đồ, y có chút nghi vấn mà mở ra. Ngay sau đó liền hơi rùng mình, cầm hộp gỗ chạy vào nhà tìm Dương Đại Lang.

“Ngươi nhìn một cái,” Miêu Hòa đưa cho Dương Đại Lang, “Là Lương gia đưa tới.”

Dương Đại Lang tiếp nhận mở hộp, hộp gỗ nhỏ bên trong xếp chỉnh tề hai mươi lượng bạc, nếu lấy tính mạng của Lương gia chủ mẫu cùng tiểu công tử ra so sánh, có lẽ có chút thiếu, nhưng phía dưới bạc còn đè ba tấm khế đất.

Dương Đại Lang hơi ngừng lại, đọc được. Hắn không biết viết, nhưng những chữ thường dùng vẫn có thể nhận ra.

“Thế nào? Có phải quá quý trọng hay không a?” Miêu Hòa không hiểu lắm địa điểm ghi trong khế đất.

“Một tờ là đỉnh núi phía Tây Nam thôn. Hai tờ khác là đồng ruộng ngoại trấn.”

“Đỉnh núi!? Ngươi nói, cả một tòa núi!?” Miêu Hòa trợn tròn mắt.

“Một tòa nhỏ,” Đáy mắt Dương Đại Lang lướt qua ý cười.

Miêu Hòa hơi há mồm, “Đồng ruộng còn có thể lý giải, đưa chúng ta đỉnh núi……… Săn thú sao?”

Dương Đại Lang nghĩ nghĩ, nói đại khái phỏng đoán trong lòng.

Có lẽ người của Miêu gia thôn rất ít bán đất, đều giữ trong tay nhà mình, cho dù Lương gia trong thời gian ngắn nghĩ muốn đưa đồng ruộng cho bọn họ, cũng chỉ có thể đưa những mảnh ở xa, chính là chọn đến ngoại trấn. Nhưng đưa như vậy bọn họ liền không có khả năng trồng trọt, dù sao thì đường xá xa xôi, chỉ có thể cho thuê. Lại trừ bỏ thuế, một năm cũng chỉ có thể thu vào thêm mấy lượng.

Chắc là Lương gia vì muốn bù đắp thêm nên mới bỏ vào đỉnh núi cách vách Miêu gia thôn. Núi cùng đất ruộng khác nhau, cơ bản là không ai mua, thuế cũng ít. Nhưng nếu có người coi tiền như rác muốn bỏ tiền ra mua tất nhiên cũng sẽ bán! Vì thế Lương gia dứt khoát đem đỉnh núi gần Dương Đại Lang gia nhất mua lấy, rồi đưa kèm theo.

“Kẻ có tiền, thật khiến cho người ta không hiểu được.” Miêu Hòa cảm thán, “Vậy có thể nhận sao? Nhiều như vậy mà.”

“Nhận. Không nhận người ta không an tâm.” Dương Đại Lang lại nói.

Miêu Hòa vừa nghe, nghĩ thầm đúng vậy, nếu đưa lễ nhẹ liền sợ bị người chê cười hai cái mạng Lương gia không đáng giá tiền. Mà đưa ra lễ nặng như thế này, ngày sau cũng không sợ bị người đòi báo đáo ân tình.

“Vậy chờ ngươi khỏe lại, liền lên trấn đem kế đất sang tên.” Miêu Hòa đem hộp gỗ này thận trọng cất đi.

Lúc này bên ngoài có tiếng Dương Đại Đồng kêu cửa. Hắn thực giữ chữ tín mà đưa ghế nằm đến.

Chiếc ghế bằng gỗ nặng nề được khiêng vào sân, Dương Đại Đồng hỏi câu muốn để chỗ nào. Trong phòng khẳng định không đủ không gian, Miêu Hòa còn đang suy nghĩ, Dương Đại Lang đã chỉ vị trí gần nhà bếp nơi hậu viện.

Nơi đó buổi sáng có ánh mặt trời, sau giờ ngọ cũng không bị phơi nắng, lại có thể nhìn thấy nhà bếp cùng hậu viện, là địa điểm Miêu Hòa thường xuyên hoạt động, Miêu Hòa dừng lại một chút rồi lại chưa nói cái gì mà gật đầu.

Đợi Dương Đại Đồng đem chiếc ghế lắp lại, quả nhiên có bộ dáng của ghế nằm kiếp trước. Độ nghiêng của lưng ghế không quá nghiêng, đây là để cho Dương Đại Lang dễ dàng đứng dậy. Người vững vàng nghỉ ở phía trên, so với hôm qua ủy khuất trên giường thì thoải mái hơn rất nhiều.

Dương nhị thẩm còn cố ý hủy đi tấm áo bông cũ, suốt đêm hôm qua gấp gáp tự tay chế tạo ra một bộ đệm lót ghế, khiến người nằm trên đó sẽ không bị cấn. Dụng tâm chiếu cố như vậy, cũng khó trách Dương Đại Lang lại kính trọng nhị thẩm hắn đến thế.

Mà ngay lúc lắp ráp hết thảy hoàn thành, Dương Đại Lang vững vàng ngồi vào chiếc ghế có phủ đệm mềm, phần nhăn lại giữa chân mày cũng giãn ra rất nhiều. Miêu Hòa thấy thế cũng vui vẻ, trêu ghẹo nói, “Từ nay về sau, ngươi liền thăng cấp lên làm lão gia.”

Dương Đại Lang sờ sờ tay vịn khen ngợi. “Thực thoải mái.”

Dương Đại Đồng gãi đầu, cộc lốc cười nói, “Tối hôm qua ta cũng thử qua, đúng là khá tốt. Sau này đánh một cái ở nhà, đặt dưới tàng cây, cũng có thể thoải mái giống như đại ca.”

Tâm tư Miêu Hòa động một chút, liền nói, “Còn có loại ghế dựa thoải mái hơn, chỉ là Đại Lang hiện tại có thương tích, không tiện ngồi. Ngươi thử đem chân ghế đổi thành bộ dáng tương tự hình dạng cánh cung. Lưng ghế liền như vậy, ghế dựa có thể vừa ngồi vừa đung đưa.” Miêu Hòa vẽ vẽ mô tả đơn giản trên sàn nhà.

Dương Đại Đồng đã làm qua không ít gia cụ, lập tức nhìn ra cách làm, “Ai, còn có thể như vậy a? Ta còn không có gặp qua loại ghế dựa này, sẽ không ngã sao?”

“Có lẽ phải thử xem sao.” Miêu Hòa giả bộ hồ đồ, “Ta thấy chắc là không, nếu thật sự có thể làm ra, nói không chừng cũng là một tân sinh ý.”

Đôi mắt Dương Đại Đồng có chút tỏa sáng, “Đúng rồi. Sư phụ của ta khẳng định không biết có loại ghế dựa này, hắn cũng chưa từng dạy ta. Ta trở về liền thử xem, nếu được, trở lại khẳng định đưa đến một cái cho ca tẩu!”

Lại nói vài câu, Dương Đại Đồng lúc này mới vui vui vẻ vẻ rời đi. Mọi người đi rồi, quả nhiên nghênh đón ánh mắt hơi mang ý dò hỏi của Dương Đại Lang.

Miêu Hòa sờ sờ cái mũi, trước nói mấy câu, “Ngươi phải hảo hảo ngồi ở đây, đợi chút nữa nhìn thấy được cái gì cũng phải bảo vệ thương thế của ngươi trước. Biết chưa?”

Dương Đại Lang khựng lại, nhíu mày, “Chuyện gì?”

“Ngươi nhìn liền biết.”

Cường điệu xong, Miêu Hòa chuyển bước vào nhà bếp lấy ra túi đựng hạt giống. Đi đến bên cạnh tức nhưỡng, lặng lẽ hít sâu một hơi, chọn viên hạt giống cải thìa lớn nhanh nhất, gieo xuống.

Dương Đại Lang đầu tiên là nghi hoặc nhìn chằm chằm động tác của Miêu Hòa, có thể thấy được sau khi Miêu Hòa gieo hạt giống xuống cũng đứng yên, đôi mắt liền nhìn chằm chằm miếng đất dưới chân kia. Vì thế tầm mắt hắn cũng không khỏi di chuyển theo.

Ngay sau đó, hạt giống vừa mới được lấp dưới lớp đất, vậy mà giống như được bấm tua nhanh thời gian mà từ từ nảy mầm!

Ngay sau đó là lá non! Tiếp theo lá non giống như bị làm pháp thuật, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà lớn lên, duỗi ra, hoàn toàn thành thục!

Thời gian một cái chớp mắt, từ miếng đất trụi lủi vậy mà lại mọc ra một cây cải thìa tươi mọng!

Dương Đại Lang thấy thế cũng biến sắc, không màng đau đớn ngồi dậy. “Này? Đây là……. Ngươi…….”

Miêu Hòa nhanh chóng lắc lắc tay, phủi sạch nói, “Không phải do ta làm. Là do khối đất này thần kỳ như vậy! Nhưng cũng chỉ có miếng đất này, ngươi gieo cái gì, nó liền lớn nhanh như vậy. Nhưng thứ rau khác ta trồng, đều là bình thường. Ta thử cho ngươi xem!”

Nói xong, đầu tiên y nhổ một mảnh lá từ cây cải thìa trên tức nhưỡng. Rất nhanh, một phiến lá khác mọc lên từ thân cây. Miêu Hòa lại bước thêm vài bước trong vườn rau, nhiều ngày qua, cải thìa trong ruộng cũng đã phát triển ra hình ra dáng. Miêu Hòa tùy tiện hái xuống một lá cải, qua vài phút, cũng không thấy một phiến lá khác tiếp tục mọc ra.

“Xem, cũng chỉ khối đất này thôi. Ngươi….. Ai! Ngươi đừng kích động, từ từ a,” Miêu Hòa nói được một nửa, chạy nhanh qua đỡ Dương Đại Lang đang muốn giãy giụa đứng lên.

Nhưng có lẽ đã chạm đến vét thương, Dương Đại Lang đau đến trắng mặt, cuối cùng không đứng dậy nổi, một lần nữa ngồi xuống. Nhưng mà tay hắn lại nắm chặt Miêu Hòa. “Thật sự như thế?”

Miêu Hòa không khỏi chột dạ, “Liền, chỉ có như thế mà thôi a.”

Đây là tính toán của Miêu Hòa. Y quyết định cùng Dương Đại Lang chia sẻ chuyện về tức nhưỡng, nhưng chỉ cần không đem thần dị đổ hết lên người mình, ai sẽ nghĩ đến thần dị trong đất có liên quan đến mình? Miêu Hòa lạc quan mà nghĩ.

Dương Đại Lang lại hiện lên một tia khổ sở, “Ngươi có phải hay không sẽ rời đi? Ngươi thành thật nói cho ta.”

“Rời đi? Vì cái gì phải rời khỏi?” Miêu Hòa có chút mơ hồ.

Tay Dương Đại Lang nắm càng chặt. “Ta không hỏi thần dị của ngươi, ta chỉ hỏi ngươi có phải sẽ đi hay không?”

Miêu Hòa hơi hé miệng, có chút ngạc nhiên.

“Miêu Hòa, sẽ sao!?” Dương Đại Lang nóng nảy.

Miêu Hòa theo trực giác lắc lắc, “Sẽ không. Ta đi đến chỗ nào a.”

“Không đi, vẫn luôn ở lại!?”

Nghe Dương Đại Lang truy vấn lần thứ hai, Miêu Hòa lúc này mới phát hiện người này thật sự đang nôn nóng.

Đem sự tình suy nghĩ lại từ đầu, Dương Đại Lang cho rằng bản thân y có thần dị, lại hỏi có phải sẽ đi hay không, chẳng lẽ, hắn nghĩ y là thần tiên sao? Miêu Hòa có chút dở khóc dở cười.

Nhưng nghĩ lại, người trước mắt từ đầu đến đuôi chỉ có khẩn trương, chỉ nghĩ đến y có rời đi hay không, đối với tức nhưỡng, lại tựa như không quan trọng gì, hỏi cũng không hỏi. Nhất thời, Miêu Hòa cảm thấy Dương Đại Lang với tư tưởng cổ xưa cực kỳ đáng yêu.

Trong lòng nóng lên, Miêu Hòa nhịn không được liền đáp lại một câu, “Ta, ta là ca nhi của ngươi. Tất nhiên là lưu lại.”

Dương Đại Lang khẩn trương nhìn chằm chằm Miêu Hòa. “Hảo! Ngươi đồng ý.”

Miêu Hòa liên tục gật đầu, bất quá vẫn muốn bổ sung một chút.

“Nhưng ta thật sự không phải thần tiên a, ngươi đừng nghĩ lung tung, nếu không ngươi sao phải chịu trọng thương như bây giờ? Ngay cả chính ta cũng bị thương không phải sao? Còn có, chờ ta bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, ngươi liền biết ta không phải, thật sự, miếng đất kia thật sự không có quan hệ với ta! Ta chỉ ngẫu nhiên phát hiện, xem, ta đều đứng xa như vậy, nó còn không phải ở…….”

Nói đến đây, liền thấy khối đất kia lóe lên một tia sáng trong chớp mắt, rồi sau đó tiểu tức nhưỡng tự động biến trở về trong tay Miêu Hòa!

Dương Đại Lang đem người kéo lại gần như vậy, tự nhiên nhìn thấy rõ ràng.

Miêu Hòa: “……”

Dương Đại Lang: “…….”

Miêu Hòa thấy khuôn mặt Dương Đại Lang sắp biến sắc, nhanh chóng ôm lấy đầu hắn, “Dù sao, ngươi không đuổi ta đi, ta liền sẽ không đi!”

Rồi sau đó đáp lại y, là Dương Đại Lang không màng đau đớn choàng tay ôm lấy y.