Một Lưới Bắt Hết (NP)

Chương 4: Văn Lệnh Thu

Chương 4: Nhẹ chút 2

Qυყ đầυ bị cửa huyệt chật hẹp xoắn lấy, huyệt thịt nóng bỏng đè ép ra nước tưới lên trên mắt ngựa. Eo Văn Lệnh Thu cảm thấy tê rần, đầu tiên là hơi rút ra ngoài một chút, mới thẳng lưng đẩy mạnh vào bên trong.

“Ô…”

Cảm giác quá mức no căng mang tới không khỏe chiếm lĩnh đại não, Thư Sầm co rúm lại theo bản năng. Cũng may tê dại sảng khoái lập tức đuổi tới, cứu Thư Sầm một mạng.

Nguyên căn côn ŧᏂịŧ của Văn Lệnh Thu đều được tiểu huyệt mềm mại ấm áp bao lấy, mỗi một tấc đều mυ'ŧ vào lấy lòng anh ta. Qυყ đầυ của anh ta đâm vào chỗ sâu, ngừng hai giây cho Thư Sầm thích ứng một chút, mới ôm chân cô thao lên.

“Ừm, a… Ô… Văn tiên sinh… Nhẹ một chút…”

Lúc này mới bắt đầu, Thư Sầm đã có chút không chịu nổi, huyệt thịt bị lần lượt không lưu tình đẩy ra, qυყ đầυ nghiền nát tới tận cửa tử ©υиɠ của cô. Tiểu huyệt giống như một đống lửa, lại cọ xát một lúc, nóng bỏng đến mức gần như hòa tan cô.

Văn Lệnh Thu nghe cô bắt đầu xin tha, cụp đôi mắt xuống, nhìn phần lưng váy ngủ bằng lụa dần trở nên hỗn loạn: “Tôi còn chưa dùng sức.”

Số đo váy ngủ rộng thùng thình, đai đeo có chút không ngữ được sắp lỏng xuống, đôi xương bướm sau lưng Thư Sầm nhanh chóng lộ ra.

Thực ra Thư Sầm biết Văn Lệnh Thu căn bản còn chưa bắt đầu dùng sức thao cô, hiện giờ cùng lắm xem như khai vị trước bữa ăn, vận động làm nóng người. Nhưng cô bị Văn Lệnh Thu thao nhiều, biết xin tha luôn không sai.

Cô cẩn thận nằm trên bàn, cau mày híp mắt, tóc ướt dầm dề mà rối tung, trên mắt cũng che một tầng hơi nước.

“Vậy, vậy lát nữa khi anh dùng sức… Nhẹ chút…”

Anh ta còn chưa di chuyển thật sự, Thư Sầm đã có dáng vẻ như bị chà đạp một trận. Văn Lệnh Thu không để ý tới cô xin tha trước, lại đâm sâu vào trong mấy cái.

Thư Sầm vừa sướиɠ vừa sợ, tiểu huyệt chặt khít trướng tới mức như sắp bị căng hỏng, giống như Văn Lệnh Thu có chút động tác lại làm càn một chút sẽ đâm ra vết nứt.

Nhưng cô thực sự vô cùng quý trọng khoảng thời gian Văn Lệnh Thu chưa ra tay tàn nhẫn như lúc này, mang theo chút dịu dàng, chậm rãi cắm vào bên trong, thoải mái hơn cảm giác nguy hiểm, lần nào cô cũng có thể cao trào hai lần.

Nhưng có câu nói thế này, nên tới sẽ luôn tới.

Thư Sầm cao trào lần đầu xong, lực đạo của Văn Lệnh Thu bắt đầu không giữ lại, côn ŧᏂịŧ đâm sâu tận bên trong, lực đạo đều tập trung vào một điểm, cắm Thư Sầm đôi mắt trào ra nước mắt: “Văn, Văn tiên sinh, đã nói… Đã nói nhẹ một chút…”