Chương 3: Nhẹ chút 1
“Ừm.”
Văn Lệnh Thu mở miệng, giống như đáp lại người bên kia điện thoại, cũng như đang đáp lại lấy lòng của Thư Sầm.
Miệng Thư Sầm bị lấp đầy hoàn toàn, đôi má hơi lõm xuống, nỗ lực mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ thô cứng này. Nước bọt chưa kịp nuốt xuống theo thân gậy chảy xuống hai viên trứng, nhưng bị cô không ngừng xoa nắn bôi ra xung quanh.
Cô thực sự giỏi lấy lòng anh ta.
Xem ra anh ta đi ra ngoài non nửa tháng, không nên quên trái lại còn chưa quên.
…
Xem ra anh ta đi ra ngoài non nửa tháng, không nên quên vẫn không quên.
“Con đường vùng ven sông đúng không, tôi biết.”
Trên mặt Văn Lệnh Thu không thấy được một chút tìиɧ ɖu͙©, nhưng tay lại chế trụ sau gáy Thư Sầm, đè xuống.
Thật sâu.
Yết hầu bị cắm sâu cực hạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bắt đầu co rút lại nuốt vào theo bản năng, Văn Lệnh Thu lại ngay lúc này luồn vào trong tóc cô, kéo tóc cô kéo cô lùi ra ngoài.
“Các anh cứ dựa theo chế độ đi, không cần phải để ý tới cậu ta.”
Văn Lệnh Thu mυ'ŧ nước bọt trên thân gậy theo bản năng, liếʍ chậc chậc rung động. Văn Lệnh Thu hơi híp mắt, trực tiếp đứng dậy đâm vào trong miệng Thư Sầm.
Thư Sầm bị đâm nức nở một tiếng, nhanh chóng đỡ lấy góc bàn, bộ ngực mềm mại bị đâm cho lắc lư.
“Được, phiền phức.”
Nước bọt không nuốt xuống kịp chảy ra, trượt vào giữa rãnh ngực. Vai Thư Sầm bị Văn Lệnh Thu đỡ lấy, càng thêm cắm sâu kịch liệt hơn.
Văn Lệnh Thu cúp điện thoại, ném lên bàn một cách tùy ý, tay để trên vai Thư Sầm đυ.ng hai cái lên cổ họng non mềm chặt khít của cô, lại chậm rãi dừng động tác.
Anh rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng Thư Sầm, qυყ đầυ lôi ra chút nước đặc sệt ở bên môi cô, lại lùi về sau một bước nhìn bàn làm việc: “Bò lên trên.”
Trong đồ ngủ của Thư Sầm vốn trống rỗng, vừa rồi liếʍ côn ŧᏂịŧ của Văn Lệnh Thu đến mức tiểu huyệt đã sớm ướt, một đôi núʍ ѵú cũng căng chặt, hơi nhô lên trên đồ ngủ.
Cô đứng dậy, tay chống lên mặt bàn chậm rãi nằm sấp xuống. Văn Lệnh Thu vén làn váy ngủ của cô lên, thì thấy cửa huyệt phấn nộn được một tầng sáng bóng bao bọc.
Văn Lệnh Thu giơ tay nâng chân của Thư Sầm tới bên sườn, cửa huyệt mở ra lập tức nhão nhão dinh dính lôi ra sợi tơ tinh tế. Đôi mắt anh ta trầm xuống, tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ cắm qυყ đầυ vào.
Qυყ đầυ của anh ta thực sự rất to, mà Thư Sầm lại quá hẹp, lần nào vừa mới bắt đầu tiến vào đều không thoải mái như vậy. Thư Sầm lén lút nhíu mày, biết hôm nay lại phải chịu khổ: “Văn tiên sinh, chậm, chậm một chút…”