Hắn liếʍ khóe miệng, sắc mặt đỏ tươi no đủ như bôi phấn, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
“A ~ đừng…”
Khối thịt mềm trong miệng nàng càng căng càng lớn, trở nên vừa cứng vừa thô, làm Bất Hận gần như không thể ngậm nổi nữa.
Khi nàng muốn nhổ ra thì đầu lưỡi phía sau nhanh chóng liếʍ giữa kẽ mông nàng. Bựa lưỡi thô ráp lướt qua cánh hoa của Bất Hận, nàng không khỏi rùng mình một cái, đầu lưỡi theo bản năng hoạt động cùng tiết tấu phía sau.
“Ư!”
Thiếu niên dưới thân hôn mê bất tỉnh thế mà cũng chủ động nâng eo lên, nhẹ nhàng chuyển động, chỉ là tay đặt hai bên vẫn nắm rất chặt.
Côn ŧᏂịŧ thô cứng lướt qua đầu lưỡi mềm của nàng, cọ qua hàm trên, thọc vào sâu trong cổ họng rồi mới chậm rãi lui ra, lặp đi lặp lại.
“A a ~”
Bất Hận nhắm mắt, miệng nàng hoàn hoàn bị dươиɠ ѵậŧ của nam nhân xâm chiếm, còn hoa huyệt thì lại bị đầu lưỡi của một nam nhân khác liếʍ láp, thậm chí hắn còn duỗi vào trong, di chuyển linh hoạt như rắn, phát ra tiếng vang chanh chách.
Nàng thường xuyên nghe được tiếng nam nhân mυ'ŧ vào. Xấu hổ, khó xử, khó nhịn, sảng khoái khác thường không ngừng qua lại tra tấn Bất Hận. Thân thể mềm mại được dốc lòng chăm sóc từ nhỏ, hiện giờ lại bị người khác tùy ý đùa bỡn.
Khi Bất Hận bị Vân Khải Minh bế lên, bẻ đùi ra, muốn chủ động nuốt hùng căn của thiếu niên xuống, nàng chỉ cảm thấy rất bi thương.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, nàng lựa chọn dâng thân thể ra để đổi lấy sức mạnh.
Khi qυყ đầυ cắm vào, Bất Hận đã đau đến khó nhịn, ngón chân để trên giường co chặt lại, không muốn ngồi xuống.
“Ưm ~”
Vân Tinh Thừa hừ nhẹ, hai tròng mắt vẫn luôn khép lại hé ra một khe nhỏ, cảm xúc dưới đáy mắt bị lông mi dày đặc như cánh quạt nhỏ che khuất, chặn người khác nhìn trộm bí mật trân quý của mình thật cẩn thận.
“Cút…”
Giọng thiếu niên khá nhẹ nhưng Bất Hận cảm thấy nó giống búa tạ đánh nàng ngây ngốc. Không nghĩ tới nàng vi phạm nguyện vọng của mẫu thân, vứt bỏ tôn nghiêm, nhận mệnh mở chân ra, dự định dâng trinh tiết của mình lên, kết quả là người ta căn bản không muốn…
“A Thừa, đừng ép bản thân nữa. Dương độc nhất định phải thải, sự kiên trì của ngươi đang tự cắt đứt mạng sống của mình!”
“Ngươi làm không được, vậy phụ thân tới giúp ngươi!”