[Hp] Trở Về Ma Pháp Giới

Chương 134: Người chân chính bị hại

Vô cùng bất hạnh, người mở cửa là giáo sư ma dược âm trầm.

Harry nuốt nuốt nước miếng, trán không tự chủ được mà đổ mồ hôi.

"Cậu Potter vĩ đại..." Giọng Snape nhanh chóng biến thành châm chọc, hắn căm tức nhìn thiếu niên mắt xanh không mời mà tới, lễ giáng sinh của hắn cũng không để trống cái tên Potter này đâu

Hai tay Potter chắp sau lưng liều mạng xoắn ngón tay, không đợi giáo sư đáng ghét của mình nói ra lời bết bát hơn trước, cậu to gan mở miệng: "Giáo sư Snape, em là tới tìm Gorril, có chút việc gấp."

Sanpe cau mày, dám xông đến hầm, xem ra đích xác là việc gấp.

"Tìm tớ?" Godric từ phía sau thò đầu ra.

Harry mừng rõ gật đầu, vừa chần chờ nhìn thoáng qua Snape.

"Giáo sư Snape, em đi nói chuyện với Harry." Godric tượng trưng gật đầu với đồ đệ của mình xong liền đi ra khỏi hầm. Snape cũng nghiêm túc, trực tiếp đóng cửa hầm cái "rầm"

Harry thở phào nhẹ nhõm, trên đường không một bóng người, cậu bắt lấy tay áo bạn tốt: "Tớ nên làm gì bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?" Godric buồn bực, câu hỏi này thực sự không giải thích được, vốn tâm tình không tốt, Godric không muốn gặp người nào, nhưng Harry khó có khi vì chuyện gì đó mà xông thẳng tới hầm, bằng phần dũng khí này, anh không thể xem như không thấy.

Thời gian không nhiều lắm, Harry mặc dù không giỏi ăn nói nhưng vẫn dứt khoát nói thẳng: "Tom nói cậu ấy thích tớ, mà tớ cũng không ghét cậu ấy, nhưng mà, tớ..."

A? Godric ngây người, anh nhanh chóng tiêu hóa tin tức, này là Hắc Ma Vương theo đuổi Chúa Cứu Thế?

Harry nhanh chóng nhìn vẻ mặt thiếu niên tóc vàng, rất tốt, không phải là chán ghét, cậu biết Gorril và Sal giống nhau, sẽ không cho rằng cậu bất thường, lấy lại bình tĩnh, cậu nói tiếp: "Tớ không xác định có muốn ở cùng một chỗ với cậu ấy không, tớ cảm thấy, cảm thấy..." Lời kế tiếp.., Harry cũng không biết nói thế nào.

"Cậu thích cậu ta?" Godric chỉnh sửa lại câu từ, cho ra kết luận, sau đó anh thấy thiếu niên tóc đen bên cạnh mặc dù xấu hổ nhưng vẫn đỏ mặt khẽ gật đầu một cái.

Thích liền ở chung một chỗ, quan điểm cả Godric là trực tiếp nhất, anh quan sát Harry đang có chút do dự, anh coi như là nhìn Harry lớn lên, đứa nhỏ này có chút tự ti anh vẫn biết: "Cậu lo cậu ta không thật tâm thích cậu?"

Hào quang Chúa Cứu Thế có thể hấp dẫn không ít người chạy theo như vịt, như vậy người nào có thể chân chính nhìn thấy con người của Harry và thích cậu.

Harry không nói.

Godric vỗ vai Harry, đứa nhỏ này chính là nghĩ nhiều, một đứa bé thiện giải nhân ý như Harry vậy phối với Tom chính là tiện nghi cho thằng nhóc kia rồi, sử tử tổ nháy nháy mắt, sau đó lộ ra ánh mắt quỷ dị không dễ phát hiện: "Tớ có biện pháp để cậu biết cậu ta thực sự nghĩ gì."

"Hả?" Harry nghi ngờ.

"Sở trường của tớ là ma dược." Ném lại một câu không đầu không đuôi...,Godric kéo Harry, đẩy cửa hầm đi vào.

...

Harry bị ném qua một bên, cậu nhìn Gorril đang bận rộn, lại nhìn nhìn giáo sư Snape vừa nhìn cậu chằm chằm vừa phê chữa bài tập, phía sau gió lạnh thổi vù vù.

Harry cảm thấy bả vai nặng trĩu, cậu liều mạng rụt người lại, cố gắng hạ sự tồn tại đến mức thấp nhất có thể, Gorril thực sự cường đại, lại có thể cả ngày nghiên cứu ma dược dưới khí áp của giáo sư Snape, chẳng lẽ viện trưởng Slytherin vẫn tương đối vị tha với học sinh viện mình? Harry nhìn chằm chằm sàn nhà, làm bộ như không có giáo sư đáng sợ ngồi cách vách.

Godric có một tật không lớn không nhỏ, tên là giận chó đánh mèo.

Tom là ai? Đời sau của Salazar, bây giờ còn là đệ tử của Salazar, Godric không khỏi cảm thấy khó chịu, mình vì chuyện Salazar còn rối tâm, thằng ranh thối Laenly kia mấy hôm trước còn tìm anh gây sự, anh nhất thời không thể làm gì hai người kia, chẳng lẽ còn không thể hồi báo một chút trên người Tom?

Nhìn vẻ mặt Harry, Godric lại kiên định hơn, xem tính tình Tom kia, khẳng định là làm khó Harry rồi, hừ, tại sao Gryffindor phải vì Slytherin lo được lo mất, lần này, anh sẽ giúp Harry nhào nặn tốt thiếu niên Hắc Ma Vương kia.

Godric nhanh chân lẹ tay, chỉ chốc sau đã phối tốt hai lọ ma dược.

"Cho, cậu uống cái này đi." Godric đưa cho Harry một lọ nước màu nâu.

Harry kỳ quái, cậu nghi ngờ nhận lấy, lộ ra thần sắc khó hiểu.

"Cậu nhìn bản thân xem, tâm thần không yên còn đầu dầy mồ hôi, uống, đảm bảo cậu hết khẩn trương." Godric đẩy mạnh tiêu thụ ma dược của mình còn kết hợp với động tác vỗ ngực đảm bảo.

Ừm, không khẩn trương, đây là một từ không tệ với Harry, cho nên, Harry ngửa đầu uống hết, hoàn toàn tin tưởng bạn tốt của mình. Quả nhiên, vừa uống xong cả người tự hồ dễ chịu hơn nhiều.

"Rất tốt." Godric vừa nói vừa vỗ vai Harry, nhét bình còn lại vào tay cậu, sau đó ghé vào tai nhỏ giọng nói: "Cái này cậu để Tom uống sẽ biết cậu ta nghĩ gì."

Harry tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, cầm lấy lọ ma dược rời khỏi hầm, có một số việc trốn cũng trốn không xong.

Snape nghi ngờ, hắn thống hận tất cả sinh vật dòng họ Potter nhưng không có nghĩa hắn sẽ xem nhẹ vấn đề an toàn của Potter, sau khi Harry rời đi, nhịn xuống lời nói ác độc, giáo sư nhe răng hỏi: "Nó xảy ra chuyện gì?"

"À, không có chuyện gì." Godroic tẩy rửa nồi quặng, thẳng thắn trả lời.

Snape buồn bực, câm miệng không đặt câu hỏi nữa.

Godric tẩy rửa xong dụng cụ liền ngồi một chỗ nâng căm ngẩn người, rơi vào trạng thái trầm tư, hình như có chút quá đáng, anh tự đánh giá

Lương tâm sư tử tổ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại bĩu môi, nghĩ lại ngàn năm trước Potter chính là học sinh viện mình, hôm nay Harry cũng là học sinh viện mình, làm viện trưởng thì bao che chút có gì không đúng, Salazar không phải cũng bao che học sinh sao, hừ, anh chả làm sai xất!

Hơn nữa, lần trước không phải Tom không uống ư, chắc gì lần này nó sẽ uống lọ ma dược kia, còn nếu uống thì..., cái này hả, nếu không thích nhau thì chả có tác dụng gì, nếu thích nhau, vậy thì không cần so đo nhiều như vậy nha, rốt cục một giây sau, Godric đã hoàn toàn ném chuyện này ra sau đầu.

...

Lại một buổi sáng,

Salazar rất câm nín. Mấy ngày trước Harry có thể nói là đáng thương hề hề..., sáng nay đối mặt với anh chính là bộ dáng lã chã - chực khóc, cũng may sáng sớm Ron đã ra ngoài nếu không nhất định sẽ cả kinh mà nháo loạn một hồi.

"Chuyện là sao?" Salazar khẽ nhíu mày, cũng đã mấy ngày, chẳng nhẽ chuyện với Tom còn chưa giải quyết sao?

"Tom,Tom, cậu ấy..." Harry nắm chặt góc áo Salazar, hoàn toàn không thể nói hết lời.

Salazar thầm thở dài một hơi, anh thật sự không giỏi xử lý chuyện tình cảm, nhưng mà muốn ở chung một chỗ thì đáp ứng, không muốn liền cự tuyệt, phức tạp như thế sao?

"Tới đây." Salazar kéo Harry xuống lầu, chuyện của anh còn chưa xử lý xong, chuyện nhỏ này của Harry cũng nên giải quyết cho sớm.

Harry từ khi bị Salazar kéo đi vẫn không nói hết một câu đầy đủ, cứ lặp đi lặp lại một từ "Tom"

Cuối cùng Salazar đứng lại, gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa phòng Tom.

Salazar nhìn hai bên một chút, trong phòng ngủ chỉ có mình Tom, còn nằm trên giường, bất quá đã tỉnh. Rất tốt, có thể trực tiếp nói rõ ràng trong phòng.

Thiếu niên trên giường khi nhìn thấy Salazar thì lộ ra vẻ mặt cả kinh, đây là lần đầu tiên tổ tiên xông vào phòng ngủ tìm y.

Salazar không nói lời nào, trực tiếp kéo Harry đang đứng phía sau ra, đẩy vào. Sau đó tựa vào cánh cửa, không có ý rời đi, vẫn đứng ở chỗ này cảnh cáo Tom, nếu hiện tại Harry còn không muốn, vậy sau này bớt tìm người gây sự đi.

Harry không biết để tay chân ở đâu, cậu nhìn xung quanh, Chúa Cứu Thế mắt xanh khó khăn quay lại nhìn Sal, lại phát hiện ánh mắt đối phương là bảo cậu muốn nói gì nói luôn đi. Vẻ mặt cái vị trên giường kia lại càng đặc sắc, trong nháy mắt Harry vào cửa, sắc mặt thiếu niên Hắc Ma vương thoáng cái kịch biến, hơn nữa còn có khuynh hướng tốn hơi thừa lời.

Salazar có chút không chịu được, hai thằng nhóc này sao lại phiền toái như vậy, vậy mà không đợi Salazar nói thêm gì đó. Harry thốt ra một câu nói làm Salazar giật mình.

Chỉ nghe Harry lấy hết dũng khí rống ra năm chữ: "Tớ sẽ chịu trách nhiệm!"

Salazar trừ sức mạnh có chút hung mãnh ra, coi như là một người bình thường, cũng có vui buồn giận, chỉ là từng trải hơn người khác, cộng thêm bản tính âm trầm cho nên chuyện tình cảm cũng lý trí hơn người khác một chút, mà lần này anh nghe vậy, trong nháy mắt cũng chút đứng không vững, anh kinh ngạc nhìn đời sau của mình.

Tom trên giường sắc mặt đủ mọi sắc thái, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy sắc thái cầu vồng lướt nhanh trên mặt, cuối cùng dừng ở sắc đỏ tím phong cách thời thượng.

Salazar lần đầu tiên có động tác vò đầu, sau đó anh mặc nhiên lùi về sau một bước, lại bước sang phải một bước, hoàn toàn bước ra sau cửa.

Một giây im lặng ngắn ngủi, sau đó là tiếng đồ vật bùm bùm đổ xuống, tiếp theo là một vị Ma vương thẹn quá hóa giận gào rú: "Cút ra ngoài cho ta -----------"

Thiếu niên mắt xanh hoảng hốt và chật vật lảo đảo ra cửa, ngay sau đó cánh cửa rầm một tiếng, nặng nề đóng lại.

"Sal___" Harry cúi đầu kêu to, còn là một bộ ủy khuất.

Salazar tự nhận là nhìn người coi như đúng, Harry này thấy thế nào cũng thuộc họ nhà cừu, như thế nào lại phủ thêm da sói, có câu gì ấy nhỉ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, xà tổ vĩ đại nâng trán, anh phủi Harry mặt như đưa đám một cái, trong lòng khó khi nào muốn phun tào, Harry a, cậu rốt cục ủy khuất cái gì thế.

"Các cậu có chuyện gì?" Salazar cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường.

"A?" Tựa hồ lúc này mới ý thức được chuyện của mình và Tom bị người nào đó nhìn xuyên thấu, mặt Harry tức thời đỏ như máu, đứa bé này bắt đầu ấp úng: "Ừm, Gorril..."

Godric? Salazar có chút đau đầu, anh coi như hiểu được, thì ra phía sau con cừu này còn có quân sư sư tử trấn giữ.

Salazar phất tay một cái, ý bảo Harry không cần nói thêm gì nữa: "Chuyện này cậu tự mình giải quyết."

Nói xong, Salazar cũng rời đi mà không quay đầu lại.

Tác giả: Chương này có chút lôi, không thích ứng được thì coi như chưa thấy nha ~~~ Ta nghĩ thân môn có thể tưởng tượng được Harry và Tom xảy ra chuyện gì, từ từ nghĩ nha ~~~~

P/S: Tom lần này đúng là đối tượng vô tội nhất bị dính vào, ha hả ~~~ (Hơn nữa còn bị Salazar biết rồi, Tom, mặt mũi ngươi ném đi được rồi.)

Lại P/S: Godric và Salaza chuyện của bản thân thật là chậm nửa nhịp, nhưng hiến kế cho người khác đúng là nhất lưu, tính toán lại càng nghiêm túc ~ ha ha ~~~