Thái Tử có chút kinh ngạc.
Hắn luôn cảm thấy, Dung Hỉ gả cho mình, là uất ức cho Yêu Yêu của hắn.
Thứ nhất là chênh lệch tuổi tác, thứ hai hắn đã có mấy phòng cơ thϊếp.
Hơn nữa, Dung Hỉ còn phải làm mẹ của mấy đứa trẻ.
Đổi lại là bất cứ nữ nhân nào, hắn đều không cảm thấy áy náy, bởi vì trong lòng Thái Tử, không có nữ nhân nào có địa vị sánh bằng nhi tử của hắn, huống hồ vị trí Thái Tử Phi này đã là bồi thường rất lớn rồi, nhưng đối phương là Dung Hỉ, tất cả lại không giống.
Đối với Thái Tử mà nói, Dung Hỉ trân quý, không có bất cứ người nào hoặc vật nào có thể so sánh.
Nếu sớm biết vòng đi vòng lại, đến cuối cùng, Dung Hỉ vẫn gả cho mình, vẫn hắn sẽ không cho Dung Hoan cơ hội sinh hạ con nối dõi cho hắn.
Nhưng chuyện đã xảy ra, Thái Tử không thể thay đổi, chuyện có thể làm là tận lực khiến trong lòng Dung Hỉ thoải mái hơn một chút.
Hắn cho rằng, trong lòng Dung Hỉ sẽ không thích Thuần Nhi và Huyên Nhi, bởi vì trước khi Dung Hoan chết, đã dùng hai đứa trẻ này làm cái cớ, hạ thuốc hắn và Dung Hỉ.
Mặc dù Dung Hỉ chưa từng nhắc lại chuyện này, nhưng sau đại hôn, có một lần Thái Tử và Dung Tương lén trò chuyện với nhau, hắn mới hiểu, chuyện này luôn là bóng ma không thể tản đi được trong lòng Dung Hỉ.
Nàng đã từng tín nhiệm Dung Hoan bao nhiêu, lại bị nàng ấy tổn thương bấy nhiêu.
Thái Tử không biết nên giải quyết đau khổ Dung Hỉ không muốn nói ra miệng kia thế nào, ngoại trừ làm bạn, cho Dung Hỉ tình yêu và ấm áp đủ nhiều, để nàng tin tưởng, hắn yêu nàng, trên thế giới này, vẫn có người đáng giá để nàng tin cậy và dựa vào, nhưng lại không biện pháp.
Chỉ có thể để thời gian chậm đợi vuốt phẳng tất cả.
Nhưng cho dù thế nào, Thái Tử nghĩ, Dung Hỉ sẽ không thích hai đứa trẻ kia.
Vì sự tồn tại của Thuần Nhi và Huyên Nhi, sẽ một lần nữa nhắc nhở Dung Hỉ chuyện Dung Hoan đã từng làm chuyện ác với nàng thế nào.
Cũng vì lý do này, trong lòng Thái Tử vẫn tồn tại khúc mắc với hai đứa trẻ này, thái độ đạm mạc.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bầu không khí ở chung của ba người, sau khi ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, trong lòng hắn lại dâng lên một loại chua xót, cảm xúc vừa mềm mại vừa tê dại, giống như cả người như được ngâm trong rượu tiên nước thánh, có chút choáng váng.
Nữ nhân hắn yêu, tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn vậy.
Là may mắn? Hay là bất hạnh?
“Thái Tử điện, điện hạ…”
Bà vυ' của Huyên Nhi nhìn thấy Thái Tử đứng ở trước cửa chính điện đầu tiên, nơm nớp lo sợ lên tiếng.
Nam nhân đứng ngược sáng, thân ảnh mơ hồ sau mặt trời rực rỡ của giờ ngọ, nhìn mơ hồ không rõ.
Dung Hỉ cũng chú ý tới nam nhân xuất hiện, trong nháy mắt sắc mặt lại trầm xuống.
Thái Tử giả vờ không nhìn thấy.
“Điện hạ…”
“Miễn lễ.” Thái Tử phất tay. “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Đợi đến khi hai bà vυ' rời đi, Thái Tử mới bước vào trong điện.
Huyên Nhi và Thuần Nhi tò mò trợn tròn mắt nhìn “Phụ vương” xa lạ của bọn họ, Huyên Nhi còn tốt, nhưng sau khi Thuần Nhi nhìn thấy, giống như mất lòng hiếu kỳ, đầu nhỏ nghiêng sang một bên, lại chui vào trong l*иg ngực ấm áo của Dung Hỉ.
Cọ hai cái, lại nhìn phụ thân mình một cái, sau đó, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Sắc mặt Thái Tử tối sầm.
Nhãi con này thật giống ca ca của nó, thích dựa đầu lên ngực Dung Hỉ t.
Nếu là lúc trước, Thái Tử đã sớm trực tiếp tiến lên xách người ném sang một bên rồi, nhưng lúc này Dung Hỉ đang cáu kỉnh với hắn, cho dù hắn ghen ghét hay không vui, cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.
“Yêu Yêu…” Thái Tử cẩn thận nói, mang theo ý lấy lòng ý, nhẹ giọng mở miệng nói. “Cô sai người mang cho nàng bánh củ cải sợi mới ra lò nóng hổi của Hồng Hỉ Trai rồi, cùng Cô trở về ăn điểm tâm nhé?”
Thái Tử vừa nói, vừa quơ quơ túi giấy nhỏ màu đỏ trong tay.
Thật ra đầu phải sai người mang tiến cung? Thái Tử đã trực tiếp “Mời” vị sư phụ già chuyên làm bánh củ cải sợi của Hồng Hỉ Trai vào cung, chiêu đãi một chuyến.
Đương nhiên Dung Hỉ cũng ngửi thấy hương vị quen thuộc kia.
Mùi hương ngọt thanh mang theo mùi cay hắc mê người, dụ người đói bụng kêu vang, ngón trỏ khẽ động.
Dung Hỉ nuốt nước miếng một cái, trái tim vốn rất kiên định, lúc này lại không biết cố gắng dao động.
Từ đầu tới cuối Thái Tử đều nhìn Dung Hỉ, tự nhiên cũng chú ý tới thay đổi rất nhỏ này.
Yêu Yêu của hắn chính là một con mèo tham ăn.
Vì thế Thái Tử xách theo túi giấy nhỏ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Dung Hỉ.
Dung Hỉ một tay ôm Thuần Nhi một tay ôm Huyên Nhi, gian nan xoay người.
Nàng không quên đâu, hiện tại nàng còn đang giận Thái Tử, nếu dễ dàng tha thứ cho đối phương như thế, sau này chắc chắn Thái Tử càng thêm hất mũi lên mặt.
Cho nên, Dung Hỉ nỗ lực kháng cự dụ hoặc, cố tình bụng nhỏ lại không biết cố gắng phát ra tiếng “ùng ục”, khiến Dung Hỉ xấu hổ đỏ bừng hai má.
Thái Tử thu tất cả vào mắt, cố nén ý cười, từ sau lưng kéo Dung Hỉ vào trong ngực.
“Yêu Yêu…” Hơi thở ấm áp của nam nhân phả vào vành tai mẫn cảm của Dung Hỉ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể nữ nhân không ngừng run rẩy. “Lần này Cô thật sự biết sai rồi, đừng không để ý đến Cô được không?”