Vừa về đến chung cư mà Mạc Phi Nhi sắp xếp, Thanh Hoa đã gọi ngay cho cô ấy.
- Chị Thanh Hoa, em đã đến phòng rồi. Bây giờ em đến gặp chị được chứ?
Nhưng đầu dây bên Mạc Phi Nhi nói gì đó làm vẻ mặt hào hứng của Thanh Hoa trong phút chốc đã biến đổi. Cô buồn bã tắt máy và lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng được thiết kế đơn giản, giống như phòng của cô ở Mỹ.
Buồn bã một lúc, cô cũng lấy lại tinh thần, dọn dẹp sơ qua rồi treo quần áo vào tủ, lấy đồ dùng cá nhân đặt vào vị trí. Tiếp theo là bàn làm việc nhỏ, cô lấy những tài liệu đặt lên bàn, đặt thêm vài chậu cây nhỏ của mình và những con mèo bằng gốm sứ.
Xong xuôi, cô ngã lưng xuống giường. Nhưng vừa được một lúc thì đột nhiên có tiếng chuông cửa, cô tưởng là Mạc Phi Nhi đến liền xỏ dép chạy ra mở cửa.
- Chị Thanh Hoa!
Cô lại thất vọng lần nữa, nhưng ngoài thất vọng vì không phải Mạc Phi Nhi ra thì cô còn khó tin và bực dọc nữa.
- Sao lại là anh nữa? Hay lại muốn nghe tôi chửi đây?
Mặc Vũ một tay chống bên tường, tay kia giữ cánh cửa. Anh ta chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Thanh Hoa mà nói thẳng lí do mình quay lại.
- Tôi đến để nhắc cô một chuyện. Đó là trong thời gian ở đây cô không được tự ý rời khỏi chung cư nếu không có sự thông qua của tôi.
Thanh Hoa kinh ngạc đến há to miệng mở to mắt.
- Cái quái gì vậy? Tôi muốn ra ngoài cũng phải có sự đồng ý của anh á? Đây là quy định do ai đặt ra vậy? Không phải anh đó chứ?
Đúng là quy định của anh ta. Vì lúc nãy khi đưa Thanh Hoa về đến chung cư và anh ta đang trên đường về thì nhận được lệnh của Hàn Tuấn Thiên là anh ta sẽ làm tài xế kiêm hộ vệ của Thanh Hoa trong thời gian cô ở đây. Theo Hàn Tuấn Thiên bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên anh ta bất mãn với phân phó của ông chủ như vậy. Nghĩ đến cảnh bị cô gái sai vặt thì anh ta đã muốn chửi thề rồi, vậy nên đã xin Hàn Tuấn Thiên một điều đó là cho anh ta quyền quản lí việc đi lại của Thanh Hoa. Anh ta rất thuận lợi được duyệt đề nghị này, như vậy thì có thể nhốt cô gái điên kia ở chung cư rồi, sẽ không bị cô bắt làm tài xế hay sai vặt nữa, càng không phải khẩu chiến với cô.
Mia chớp chớp mắt nhìn anh ta, giống như đang xác định lại xem mình có đang nghe nhầm không.
- Anh đang ra lệnh cho tôi? Anh biết mình đang làm gì không?
Mặc Vũ nhếch môi cười chế giễu.
- Nếu cô không phục thì cứ hỏi lão đại. Trong thời gian cô ở đây tôi là người quản lí toàn bộ việc đi lại của cô. Nghĩa là nếu không có sự đồng ý của tôi thì cô không được rời khỏi chung cư.
Nghe anh ta nói vậy, Thanh Hoa nhanh trí tìm ra mấu chốt trong ý của anh ta.
- Nói vậy tôi có thể hiểu là anh làm biếng nên mới muốn nhốt tôi lại để trốn việc? Tôi sẽ báo lại với lão đại của anh!
Nhưng Mặc Vũ sao có thể bị một con nhóc như Thanh Hoa đe dọa chứ. Anh ta đắc ý đáp trả.
- Tùy cô thôi. Cô muốn mách lão đại hay phu nhân đều được. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ làm việc mà không được lệnh của lão đại. Vậy xin mời tiểu thư!
Anh ta còn làm động tác đưa tay mời Thanh Hoa vào trong, nhìn cô á khẩu không nói được gì càng thấy hài lòng hơn.
Thanh Hoa thì giận đến xanh mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông này như kẻ thù truyền kiếp.
Nhưng cô càng nổi giận thì tên đàn ông này càng đắc ý hơn. Anh ta nháy mắt cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ với cô.
- Tốt nhất cô đừng cố gắng chống đối. Tôi sẽ canh chừng cô hai tư trên hai tư đấy! Nếu dám trốn tôi ra ngoài thì tôi sẽ lột sạch quần áo của cô rồi ném lên giường.
Thanh Hoa thẹn quá hóa giận, hét lớn chửi.
- Biếи ŧɦái! lưu manh! Tôi không để anh đắc ý lâu vậy đâu.
Rầm!
Cô tức giận đóng sầm cửa lại, lực đóng khá mạnh nên phát ra tiếng động lớn.
Mặc Vũ đứng bên ngoài nhìn căn phòng đã đóng lại, trên môi nở một nụ cười khó đoán. Lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi xoay người rời đi.
Thanh Hoa ở trong phòng tức giận la hét chửi bới tên điên kia, liên tục giẫm mạnh xuống sàn, rồi lại nằm xuống giường đấm thật mạnh vào gối.
- Tức chết mất! Mặc Vũ! Tên điên này, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!
Vừa chửi xong thì cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Phi Nhi
- Chị Thanh Hoa. Em đến đây để làm việc chứ đâu phải để tên điên Mặc Vũ kia đầy đọa đâu chứ! Em không biết đâu, chị phải giúp em. Nếu không em sẽ về Mỹ đấy!
Đầu dây bên kia đáp lại là tiếng cười và dỗ dành của Mạc Phi Nhi.
- Thôi nào Thanh Hoa, chị biết em đang nổi giận. Nhưng vì dự án lần này không đơn giản, em là người duy nhất của AM được Hàn thị mời về Thượng Hải, để đề phòng bất trắc nên hộ vệ của em phải là người bọn chị tin tưởng. Vậy nên Mặc Vũ là người có thể đảm nhận vai trò này tốt nhất rồi. Còn chuyện cậu ta cấm cửa em thì thật sự chị cũng không thể giúp em được, nhưng chị nghĩ vậy cũng tốt, em mới đến Thượng Hải và còn là khách mời đặc biệt của Hàn thị nên có thể sẽ có người muốn gây bất lợi cho em. Nếu em muốn đi tham quan Thượng Hải chị sẽ sắp xếp đi cùng em. Em thấy thế nào?
Thanh Hoa nghe vậy thì cơn giận cũng lắng xuống được một chút, hy vọng Mạc Phi Nhi sẽ sớm đến gặp mình.
Nhưng vừa cúp máy thì cô nhớ lại câu cuối cùng mà Mặc Vũ nói. Cô điên cuồng tìm xem trong phòng này có phải có máy giám sát anh ta đặt vào để theo dõi cô không.
Cô nghĩ tới nụ cười biếи ŧɦái của anh ta, cô chạy vào nhà tắm kiểm tra, nếu tên biếи ŧɦái đó mà đặt máy theo dõi trong phòng tắm thì cô sẽ gϊếŧ anh ta ngay!
- ------------------------------