Ánh nắng buổi trưa chói chang xuyên qua tấm màn cửa màu be chiếu vào bên trong phòng ngủ yên tĩnh, làm nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo như người đẹp ngủ trong rừng của cô gái nhỏ.
Trương Quân Dao đang mê mang say giấc ở trên giường lớn thì bị mùi thịt hầm thơm nức lan toả khắp phòng xộc vào mũi làm cho tỉnh ngủ.
"Ưʍ..."
Mí mắt hé mở, mơ mơ màng màng chống tay ngồi dậy, ân, đau mỏi từ thắt lưng truyền tới khiến mi tâm Trương Quân Dao nhíu chặt lại, khẽ kêu lên một tiếng.
Trong đầu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cô giật mình hốt hoảng quay qua nhìn về phía bên kia giường. Không có ai?!
Vén chăn qua một bên, nhìn lại bản thân một lượt từ trên xuống dưới, xem ra tên đàn ông kia cũng không đến nỗi quá tệ. Hành sự xong còn biết lau dọn rồi mặc váy ngủ lại cho cô. Nhưng khoan đã, sao trên đùi cùng trước ngực lại có nhiều vết đỏ tím thế này?! Phía dưới còn có cảm giác dính ướt khó chịu, hình như là do khi nãy cô ngồi dậy mới trào ra.
Ngẩn người suy tư một lúc, cả đêm qua cùng đêm trước nữa, lúc hai người quan hệ, Chu Thiệu Huy đều không mang bao, đã thế hầu như mỗi lần tới cao trào hắn đều bắn trực tiếp vào bên trong...
Nghĩ tới đây, hai tay Trương Quân Dao liền đưa lên đầu vò tung mái tóc, vẻ mặt đầy tự trách bản thân dễ dãi vô dụng. Thuốc tránh thai khẩn cấp, phải rồi, phải mau đi mua thuốc mới được!
Nén lại đau nhức ở eo, hai chân run run bước vội xuống giường, đầu óc lúc này cũng quên bén mất mùi thơm từ thịt hầm kia từ đâu đến.
Ách! Sao vẫn còn trào ra nữa vậy? Cô đã rửa mấy lần rồi mà?!
Trương Quân Dao cúi đầu nhìn chất lỏng màu trắng ngà từ khe hẹp giữa hai chân đang tiếp tục rỉ ra thì xấu hổ đỏ bừng mặt.
Rốt cuộc đêm qua hắn đã bắn nhiều cỡ nào chứ?
Đem nơi tư mật rửa sạch thêm lần nữa, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tuyệt đối không thể để xảy ra sự việc như thế này một lần nào nữa!
Từ phòng tắm đi ra thì đúng lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Trương Quân Dao thấy tên người gọi thì lập tức chạm vào nút nghe:
"Alo, Lộ tiểu thư, tại hạ xin phép được lắng nghe đây ạ!"
"Tiểu mỹ nhân của ta có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hay là đã quên mất lời hẹn ước? Nếu còn muốn sống cậu mau chóng tới đây ngay lập tức cho mình. Giám đốc Tô đợi cậu mười phút rồi đó!"
Lộ Khiết đứng ở ngoài hành lang nhà hàng, dù rất tức giận nhưng phải cố gắng điều chỉnh âm thanh nhỏ nhất có thể.
"A! Mình mất trí thật rồi! Cậu nói giám đốc Tô đợi mình một lát, mình sẽ tới ngay bây giờ. Mười phút, mười phút nữa mình sẽ có mặt."
Sao cô có thể quên cuộc hẹn quan trọng ngày hôm nay được chứ? Đều tại cái tên đàn ông không biết kiềm chế du͙© vọиɠ kia.
Nhanh chóng thay một chiếc váy ren màu trắng tay phồng dáng chữ A nhẹ nhàng dài tới đầu gối, chải lại tóc, thoa một lớp kem nền, tô son, đánh má hồng, các bước trang điểm được Trương Quân Dao thao tác chớp nhoáng nhưng vẫn vô cùng hài hoà, bắt mắt. Cầm lấy giỏ xách, mở cửa đi ra ngoài, nhưng khi tới phòng khách cô bỗng sửng sốt đứng im bất động vì thân ảnh đang ở trong phòng bếp.
Trên người Chu Thiệu Huy tuy chỉ mặc bộ đồ thể thao đơn giản nhưng như thế lại càng tôn lên từng khối cơ bắp rắn rỏi, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng khiến khuôn mặt anh tuấn cương nghị kia thêm phần nam tính mạnh mẽ, cực kì mê người.
Người ta thường nói đàn ông quyến rũ nhất chính là khi tập trung làm việc, mặc dù chỉ đứng nấu ăn nhưng mỗi động tác của hắn đều trở thành cảnh đẹp ý vui.
"Tỉnh rồi sao?"
Bản thân bị nhìn chằm chằm, Chu Thiệu Huy liền ngước mắt về phía cô gái nhỏ đang đứng ngẩn người, thanh âm trầm ấm dịu dàng.
"Khụ...sao anh còn ở đây?"
Bị phát hiện khoảnh khắc thất thần vì mải nhìn người nào đó, Trương Quân Dao ngượng ngùng hắng giọng, không tự nhiên hỏi ngược lại.
"Cơm chín rồi, mau vào ngồi ăn đi."
Giọng điệu Chu Thiệu Huy từ tốn ân cần như thể bọn họ rất thân thuộc với nhau, vừa nói vừa đem mấy món ăn bày ra bàn.
"Tôi không muốn ăn. Còn nữa, đây là nhà tôi, tôi không thích người lạ vô nhà tuỳ tiện sử dụng đồ của mình. Sau khi tôi trở lại, mong là anh đã dọn dẹp và rời khỏi đây."
Hai mắt vô tình đảo qua mấy món ăn màu sắc sặc sỡ trên bàn, gà hầm hạt dẻ, sườn xào chua ngọt, đây toàn là những món cô thích a!
Nuốt vội nước miếng, ánh mắt thèm thuồng thoáng chốc đã bị cô che đậy bằng vẻ mặt lạnh nhạt dửng dưng.
"Đến giờ cơm trưa còn muốn đi đâu? Muốn làm gì thì ăn xong hãy tính tiếp."
Chu Thiệu Huy thấy tay cô đang cầm giỏ xách, trên người lại còn mặc chiếc đầm thanh thuần xinh đẹp thì hai mắt nặng nề trầm xuống, nói như ra lệnh.
"Tôi đi đâu là chuyện của tôi! Cảnh sát Chu từ bao giờ lại thích quản chuyện của người khác như vậy? Chúng ta đừng dây dưa nữa, bên cạnh anh thiếu gì những cô gái trẻ đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chẳng hạn như Bạch Hiểu Huệ, việc gì cứ bám lấy tôi thế này?"
Trương Quân Dao ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Thiệu Huy đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn lấy tư cách gì mà tỏ thái độ như thể cô là cấp dưới của hắn chứ!
"Trương tiểu thư ăn no xong lại muốn phủi mông? Không muốn dây dưa với tôi để dễ dàng đi câu dẫn những tên đàn ông khác, hửm?!"
Đáy mắt Chu Thiệu Huy sâu thẳm xuất hiện tia nguy hiểm, cười khẩy một tiếng.
"Đúng vậy thì đã sao? Tôi muốn quen ai, yêu ai, thậm chí lên giường cùng ai chẳng lẽ còn phải xin phép anh?"
Không chịu yếu thế, Trương Quân Dao cố ý nói ra những lời chọc giận thách thức.
"Nếu em dám để tên đàn ông khác chạm vào người, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Còn em...tôi sẽ "làm" cho tới khi không còn sức đứng dậy để đi dụ dỗ đàn ông nữa thì thôi! Tiểu yêu tinh, đừng thách thức tính nhẫn nại của đàn ông."
Chân dài bước tới, ép buộc cả người Trương Quân Dao vào góc tường ở phòng khách, bàn tay to đưa lên vuốt ve gương mặt trắng nõn mềm mại của cô, sau đó bất ngờ cúi đầu áp môi mình lên môi cô, điên cuồng liếʍ mυ'ŧ.
Lúc này ghen tuông đã hoàn toàn chiếm cứ tâm trí Chu Thiệu Huy, nghe chính miệng cô nói ra mấy câu nói chói tai kia, hắn thực sự tức điên.
Cô là của hắn, chỉ có thể là của một mình hắn!
"Ưʍ...Chu Thiệu Huy...đừng mà.."
Đầu lưỡi của hắn xộc thẳng vào khoang miệng thơm ngọt, thám hiểm trêu đùa mọi ngóc ngách, giao triền quấn quít không rời.
Hai tay Trương Quân Dao đặt ở bả vai dày rộng của Chu Thiệu Huy dùng sức đẩy ra, đầu nhỏ quay qua một bên tránh né nụ hôn của hắn.
"Trốn gì chứ? "Làm" cũng đã "làm" rồi, cơ thể em có chỗ nào tôi chưa chạm qua?! Nơi này, nơi này và cả nơi này...đều là của tôi."
Chu Thiệu Huy rời khỏi môi cô, tròng mắt đã giăng đầy sợi tơ máu đỏ tươi, một tay chống lên tường, tay còn lại vừa nói vừa sờ vào môi cô, sau đó lướt xuống dưới ngực rồi cuối cùng dừng lại ở nơi giao nhau giữa hai chân bóp mạnh một cái.
"A! Anh đừng có quá đáng, tôi sẽ kiện anh tội cưỡng bức đó."
Bao quanh cô hiện giờ đều là hơi thở nặng nề, nóng rực của hắn. Cơ thể theo bản năng muốn chạy thoát nhưng càng giãy dụa lại càng bị cánh tay cứng rắn như sắt kia siết chặt lấy.
"Hừ, vậy thì kiện đi? Tiện thể nhớ nói rõ cho bọn họ nghe lúc ở dưới thân tôi em đã rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như thế nào!"
Chu Thiệu Huy ngả ngớn cười nói.
"Anh..."
Tinh...ting...ting...
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời Trương Quân Dao đang định nói, nhớ tới cuộc hẹn với Lộ Khiết cô vội vàng mở giỏ xách lấy điện thoại ra nghe.
"Dao Dao chết tiệt, mười phút cái con khỉ! Giờ này còn chưa thấy người đâu, cậu muốn tớ sống sao hả?"
Lộ Khiết ở bên kia điện thoại gào thét, hận không thể có chiếc cửa thần kỳ của Đôremon để lôi đầu bạn tốt tới đây ngay lập tức.
"Tớ...đang bị kẹt xe! Cậu xin lỗi giám đốc Tô dùm mình nhé, nhất định không được để anh ta đi, tớ sẽ cố gắng tới nhanh nhất có thể."
Cúp điện thoại, Trương Quân Dao nóng lòng ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đang tối sầm lại của Chu Thiệu Huy, giọng điệu hoà hoãn hơn trước rất nhiều, nhún nhường nói:
"Tôi thực sự đang có việc gấp cần phải giải quyết, chuyện kia...chúng ta đừng nên gặp lại nhau nữa! Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai."
"Đồng ý với tôi một việc, tôi sẽ cho em đi."
"Việc gì?"
Trương Quân Dao khó hiểu, nghi ngờ hỏi.
"Từ hôm nay, chúng ta sống chung đi! Tôi sẽ dọn tới đây ở hoặc nếu em thích có thể chuyển tới nhà của tôi. Tuỳ em chọn."
Chu Thiệu Huy trầm giọng, nghiêm túc đưa ra đề nghị.
"Sống...sống chung?"
Thân thể Trương Quân Dao vì câu nói của hắn nhịn không được mà rùng mình, mắt đẹp trợn to vì kinh ngạc, lắp bắp hỏi lại.
"Đúng vậy! Em nghe không sai. Đáng lẽ chuyện này phải xảy ra từ bốn năm trước, nhưng bây giờ em đã trở về, chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, chuyện trước đây tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua."
Bàn tay to như mang theo những luồng điện mơn trớn hai cánh môi đỏ mọng đang hé mở của cô, như quân vương đưa ra mệnh lệnh.