Ánh mắt Tư lão gia tử đột nhiên bắt được một đạo thân ảnh yếu nhược che giấu sau cầu thang xoắn ốc, lại nhìn thiếu nữ nhã nhặn trầm tĩnh cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng suy tính, làm như ti ếc rẻ mở miệng: "Nếu như vậy, Thiên Tầm... Vậy ngươi, liền rời khỏi đi. Ta sẽ để cho lão Ngụy cho ngươi một khoản tiền, xem như thù lao chăm sóc Lê nhi mấy ngày nay."
Thiên Tầm không than không trách, từ trên ghế salon đứng dậy, đi về phía Tư lão gia tử và Ngụy quản gia chào một cái: "Cảm ơn hai vị đã chăm sóc mấy ngày nay." Nàng nói xong, dừng lại một lát, ánh mắt sâu sa, mang theo vài phần lưu luyến cùng không muốn: "Tư Lê thích ăn đồ ăn màu sắc tươi sáng, tốt nhất là loại đủ thứ màu sắc đó. "
Nhắc tới thiếu niên, nàng không nhận thấy được giọng nói của mình có bao nhiêu nhẹ nhàng, mặt tươi như hoa càng lộ vẻ cả người nàng đều linh động lên.
"Còn có, hắn không thích uống sữa tươi, bình thường có thể cho người nấu chút cháo cho hắn uống."
"Hắn thích vẽ tranh, thế nhưng bình thường sẽ quên thời gian hoạch định , nhất định phải nhớ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.""Hắn tuy rằng không muốn nói chuyện, nhưng có đôi khi sẽ thực sự nghiêm túc mà nghe người khác nói chuyện, nếu nói một lần hắn không phản ứng, xin nhất định phải kiên nhẫn lặp lại lần nữa.""Tư gia gia, hy vọng ngươi có thể dành ra nhiều thời gian bồi hắn hơn.""Hắn thật sự rất ngoan, ngoan hơn so với bất kỳ ai."Cha Diệp cùng Ninh Khê đứng ở một bên, thấy thế nhưng cũng không biết xen miệng thê nào, không khí như vậy càng lộ rõ bọn họ không ăn khớp, giống như một bức tranh tốt đẹp gắt gao mà bị xé rách.Thiên Tầm xoay người, đi về phía cửa, nhịp bước kiên định, không có một chút do dự.Chỗ phòng khách, Tư lão gia tử nhìn thiếu niên từ trên cầu thang chạy như bay xuống dưới, không nhịn được cong cong khóe miệng, ý cười trên môi dù thế nào cũng không đè ép được.Thiên Tầm đi tới chỗ cánh cửa đen, nàng thay dép lê, vừa mới đứng lên, đã bị người ôm lấy từ sau lưng.Nàng không quay đầu, sửng sốt một chút, sau đó lạnh nhạt mà đẩy đôi tay bên hông ra, lại phát hiện hôm nay chủ nhân của đôi tay sức lực lớn đến kinh người, Thiên Tầm cười một chút, rồi mới ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng, dùng sức kéo ra khoảng cách giữa mình và thiếu niên, gương mặt lạnh lùng chậm rãi xoay người, "Ta phải rời khỏi.""Sau này, sẽ có người khác thay ta bồi ngươi.""Ta không phải duy nhất của ngươi.""Ngươi...... Cũng không phải duy nhất của ta."Biểu tình nàng lạnh nhạt, những câu mang theo công kích đả thương người.Thiếu niên mím môi, thẳng thắn nhìn nàng chằm chằm.Tay bị dùng sức đẩy ra chậm rãi giơ lên giữa không trung, giống như muốn vươn ra giữ chặt Thiên Tầm, rồi lại bị thứ vô hình nào đó ngăn cản, chậm chạp cứng đờ giữa không trung.Thiên Tầm cong cong môi, ý cười nơi khóe miệng dịu dàng lưu luyến: "Tư Lê, tạm biệt."Lời nói nàng buông xuống, thiếu niên đột nhiên vươn hai tay ôm nàng vào trong ngực, ấm áp từ trước ngực chậm rãi bao quanh lại đây, bên tai truyền đến thanh âm của hắn, có chút khàn khàn, lại mang theo mát lạnh dễ nghe nói không nên lời: "Thiên Tầm, đừng đi."Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện.Lần đầu tiên nghe hắn gọi tên của mình.Thiên Tầm.Thật là dễ nghe.Thiên Tầm đột nhiên ý thức được thiếu niên luôn bị nàng xem như trẻ con thật sự có một thân người cao một mét tám trở lên, liền có thể đem nàng ôm vào trong ngực dễ như trở bàn tay.Đây là, thiếu niên của nàng.Hai cánh tay thon dài của Tư Lê ôm thật chặt eo nàng, cằm nhẹ nhàng để trên đỉnh đầu nàng, cỗ mê hương như có như có như không trên người thiếu nữ giống như ánh trăng đong đưa giữa bóng đêm, mắt phượng của hắn hiện lên ánh sáng dịu dàng, thanh âm nhẹ nhàng kéo dài: "Thiên Tầm."Thiếu nữ quay lại ôm lấy hắn, hai cánh tay đặt ở ngang hông thiếu niên chậm rãi buộc chặt, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Ừ, ta không đi.""―― đinh! Nhiệm vụ hoàn thành."
.
.
.
__ Hoàn thế giới thứ I __