Nông Gia Cổ Đại

Chương 10

Nông Gia Cổ Đại - Chương 10

Edit: Trí Tín

----------------------

Chu Di sờ sờ cằm, nó suy đoán có lẽ Chu lão gia tử đối với mụ nội nó cũng có chút tình nghĩa, bằng không Chu mẫu cũng sẽ không nhắc tới thân nãi nãi nó liền muốn mắng chửi, hơn nữa nàng còn thường xuyên lấy ra nói với Chu lão gia tử, nói hắn không có lương tâm như thế nào, chính mình ở nhà vì hắn sinh nhi dục nữ, Chu lão gia tử lại ở bên ngoài câu kết làm bậy linh tinh, mà cũng không biết có phải Chu lão gia tử thật sự cảm thấy xin lỗi Chu mẫu hay chỉ cầu được an tĩnh, thời điểm Chu mẫu nói như vậy, Chu lão gia tử liền giữ im lặng, dù có chuyện gì cũng sẽ mau chóng thỏa hiệp.

Sự tình của lớp người già Chu Di khó mà nói được cái gì, dù sao nó cũng là người hiện đại ở thế giới kia, đứng ở lập trường của Chu mẫu mà nói, Chu lão gia tử tuyệt đối là một tra nam, nhưng đây là ở cổ đại, nam nhân tam thê tứ thϊếp là bình thường, hơn nữa thân nãi nãi của Chu Di còn mang đến một khoản lớn tài sản, Chu gia hiện tại có thể ở trong một tòa nhà lớn như vậy, mua hơn ba mươi mẫu ruộng, đều là thân nãi nãi của Chu Di mang đến, mà Chu gia trừ bỏ nhị phòng bọn họ, đều không có một người nào biết mang lòng cảm kích, Chu mẫu một bên mắng nãi nãi Chu Di, một bên lại hưởng thụ chỗ tốt mà bà mang đến, này so với chuyện bưng chén lên ăn cơm, bỏ chén xuống chửi má nó có cái gì khác?

Mà dựa theo tập tục của thế giới này, của hồi môn của nữ tử là tài sản riêng, sau khi chết đi có thể để lại hoàn toàn cho hậu nhân của chính mình.

Nếu là như vậy mà nói, tòa nhà này, đất đai nọ, đều là của nhị phòng bọn họ, đương nhiên, Chu Di cũng biết như vậy không thiết thực, nếu Chu lão nhị thật làm như vậy, khẳng định sẽ bị người ta nói hắn là một tên bất hiếu không để ý đến thanh danh, về sau cũng liền vô pháp lăn lộn.

Mà hai trăm lượng bạc nãi nãi Chu Di xác minh để lại cho Chu lão nhị, danh chính ngôn thuận thuộc về nhị phòng bọn họ, cho đến nay cũng không thấy được một mao tiền nào.

----------+----------

Edit: Trí Tín

Vương Diễm mang theo mấy đứa hài tử trở về phòng ở, tìm thuốc mỡ bôi lên cho Chu Di, lại đau lòng nói: "Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này, làm gì lại để cho mình bị đánh, ngươi xem, khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên rồi."

Chu Di bĩu môi: "Nhưng mà Đại nãi nãi đánh tỷ tỷ... Đánh tàn nhẫn a."

Vương Diễm sờ sờ đầu Chu Di, một mặt vì hài tử biết giữ gìn người trong nhà mà cảm thấy vui mừng, mặc khác lại cảm thấy nhi tử vì nữ nhi mà bị đánh thật sự không đáng.

Chu Di thấy thần sắc Vương Diễm như vậy cũng không nhiều lời, đừng nói là thời cổ, dù là ở hiện đại tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng còn tồn tại phổ biến, kỳ thật cha mẹ Chu Di hai vợ chồng còn tính là tốt, tư tưởng người cổ đại chú định nữ nhi chính là người nhà khác, trong thôn có nhiều nhà bần cùng, trực tiếp đem nữ hài bán cho người môi giới, hoặc là bán cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, mà vợ chồng Chu lão nhị cũng chưa từng khởi lên ý niệm này.

Đại Nha, Tam Nha, Ngũ Nha, Lục Nha đứng thành một đoàn, Đại Nha và Tam Nha đều thấp thỏm nhìn Vương Diễm, đệ đệ vì bọn họ mà ăn đánh, các nàng cũng sợ Vương Diễm mắng các nàng.

Vương Diễm nhìn thấy sắc mặt khô vàng của bốn đứa con gái, lại nghĩ đến Chu Thục duyên dáng yêu kiều nhà đại phòng, trong lòng liền mềm nhũn, thở dài một hơi, mềm lòng nói: "Chỉ lần này thôi, về sau không thể để đệ đệ vì các ngươi mà bị đánh, biết không, đệ đệ là nam đinh duy nhất trong nhà, về sau các ngươi phải gả chồng, đệ đệ cũng sẽ là chỗ cho các ngươi dựa vào..."

"Dạ biết, nương.” Đại Nha vội lên tiếng, tuổi nàng lớn, bởi vì là đứa bé đầu tiên, lại được Vương Diễm cùng Chu lão nhị chú ý thêm vài phần, cho nên tính tình cũng lanh lẹ hơn mấy đứa em một chút, thấy đệ đệ giữ gìn các nàng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, liền thật tình đáp ứng.

Tam Nha ngầm bĩu môi.

Vương Diễm dặn dò các nàng một phen, liền bận việc đi ra ngoài. Đại Nha thì mang theo mấy đứa muội muội đi ra ngoài cắt cỏ heo, Chu Di không muốn ngồi buồn ở trong sân, liền cũng đi theo ra ngoài thông khí.

Vị trí địa lý của Hạ Loan thôn thật không tồi, thuộc phủ thành Nam Nguyên nằm ở phía nam Đại Việt triều, là thành thị phồn hoa nhất, địa linh nhân kiệt, kinh tế phát đạt, Nam Nguyên phủ thành được sếp hàng đầu ở huyện Quảng An, từ Hạ Loan thôn lên trấn trên chỉ có nửa canh giờ lộ trình, lại đi tiếp đến huyện Quảng An cũng chỉ mất hết một canh giờ, thôn dựa vào núi lại gần sông, còn có quan đạo trải dài đến cửa thôn, thôn dân Hạ Loan thôn ngày thường muốn làm ruộng hay đi làm công nhật đều rất tiện lợi, tổng thể mà nói, chỉ cần không gặp năm thiên tai hoặc chiến tranh, người trong thôn tuy rằng phát không được tài, nhưng làm ăn no bụng thì vẫn vô cùng dễ dàng.

Edit: Trí Tín

Hết chương 10./