Pháo Hữu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 4: Em như thế nào sẽ kêu như vậy (H)

Chiếc giường đôi 2m2, Nghê Cảnh bị anh ném một cái, cả người ngã xuống giữa giường.

Đái Thắng Đình kéo chân cô qua, dùng sức một chút, tiểu huyệt của cô liền đối diện với côn ŧᏂịŧ của anh, anh bắt lấy mông vểnh của cô, phụt một tiếng, nguyên cây hoàn toàn đi vào.

“Ân...” Nghê Cảnh nằm ở trên giường, anh vừa thô vừa dài, từng cái đâm vào rất tàn nhẫn, cô thật lâu không có làʍ t̠ìиɦ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến cô cảm giác tiểu huyệt toan trướng đến lợi hại.

“Mẫn cảm như vậy?” Anh cúi xuống thân đi liếʍ đầṳ ѵú cô, hai viên núʍ ѵú phấn nộn run rẩy mà chờ anh yêu thương, anh hàm tiến trong miệng, đầu lưỡi nhanh chóng cọ xát.

“A...” toàn thân Nghê Cảnh nơi mẫn cảm nhất chính là ở hai viên tiểu đầṳ ѵú kia, mỗi lần tắm rửa chính mình sờ thôi cũng đều sẽ thoải mái đến nhịn không được kêu ra tiếng.

“Em như thế nào lại kêu như vậy?” Anh cười, xoa vυ' ô, nửa người dưới nhanh chóng thọc vào rút ra.

“Ân ân ân...” Nghê Cảnh thoải mái vô cùng, trong mơ mơ màng màng cô cảm thấy người đàn ông này có kỹ xảo được điểm tuyệt đối, nhưng mà miệng lại hơi tiện.

Đái Thắng Đình nhìn mặt cô ửng hồng, ánh mắt tan rã, bàn tay sờ đến âm hạch nhô lên dùng sức xoa bóp, quả nhiên không bao lâu, người phụ nữ này run run tiết thân.

“A... Thật thoải mái... Ân...”

Cao trào tới quá nhanh, Nghê Cảnh tiết ước chừng một phút mới lấy lại tinh thần.

Đái Thắng Đình cảm thấy người phụ này thân mình thật là mẫn cảm thật sự, nếu dạy dỗ thêm thì nhất định sẽ là da^ʍ oa đãng phụ. Ai sẽ nghĩ đến người phụ nữ lãnh diễm như vậy khi lên trên giường liền biến thành da^ʍ phụ mặc đàn ông muốn làm gì thì làm chứ.

“Thoải mái sao?” Anh hôn hôn miệng cô, Nghê Cảnh theo bản năng mà hé miệng ngậm lấy lưỡi anh, cả người mê mê hoặc hoặc.

“Thoải mái...” Cô rêи ɾỉ.

“Anh còn không có sướиɠ đủ, hôm nay em phải cho anh ăn no, bằng không anh liền đem em cột vào nơi này, mỗi ngày cắm em, cho em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, ân?”

Lời nói của anh mang theo uy hϊếp, nói xong vỗ vỗ mông vểnh của cô, nói: “Quỳ lên, anh muốn từ phía sau cắm em.”

Nghê Cảnh quỳ gối trên giường, mở ra hai chân, cảm thụ được côn ŧᏂịŧ anh một tấc lại một tấc hoàn toàn đi vào tiểu huyệt, tiểu huyệt mới vừa cao trào liền không tiếp thu được côn ŧᏂịŧ thô to như vậy.

“Không cần... Quá lớn....” Cô lắc đầu, mái tóc quăn màu nâu hỗn độn mà xõa ở trên giường.

“Lớn em mới có thể sướиɠ.” Nói xong liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thân, mạnh mẽ đưa đẩy.

“Ân... Thật biết kẹp.” Anh nhéo mông cô, thọc vào rút ra mấy chục cái, cuối cùng bắn ở trong tiểu huyệt cô.

Suốt một buổi tối, Đái Thắng Đình đè nặng cô không ngừng làm, sô pha, ban công, phòng tắm, dâʍ ɖị©ɧ cô nhỏ giọt ở mỗi một chỗ trong phòng, cô như thế nào khóc lóc xin tha, anh cũng đều không buông tha cô.

Thẳng đến khi sắc trời sắp sáng, anh mới lại bắn tinh, ôm cô nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, khi Nghê Cảnh tỉnh lại thì đã là 2 giờ chiều, cô đá văng chăn ra, người đàn ông bên cạnh đã không thấy, nhìn quanh bốn phía, thì thấy trên tủ đầu giường có lưu lại lời nhắn của anh.

“Anh có việc, đi trước, đây là số điện thoại của anh, liên hệ với, nhớ uống thuốc.”

Kí tên Steven, tên tiếng Anh của anh? Hay là tùy tiện lấy một cái tên lừa gạt cô?

Cô nhìn số điện thoại của anh mà phát ngốc một hồi, sau đó mới nhớ tới hẳn là phải nắm chặt thời gian uống thuốc, tối hôm qua tên hỗn đản kia toàn bộ bắn vào trong thân thể cô, lúc làm thì sướиɠ, nhưng xong việc liền cảm thấy phiền phức.

Đến bây giờ cô mới bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ, ở quán bar quen biết đàn ông xa lạ, nói chuyện hai câu liền cùng anh thuê phòng, còn làm nhiều lần như vậy, cũng không biết anh ta có bệnh không? Tối hôm qua bị hai tiện nhân kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nên cô mới làm ra chuyện này.

Cô ngồi ở trên giường, cả người hoang mang thật sự, một hồi sợ trên người anh mang bệnh, một hồi lại tự ghét bản thân không có chí tiến thủ.

Cô không nghĩ tới sẽ liên hệ với anh, liền dứt khoát xé tờ giấy kia, đứng dậy tắm rửa.

Coi như mua vịt đi, cô nghĩ, ít nhất tối hôm qua cô cũng sảng khoái, người đàn ông kia lại đủ đẹp trai nên cô cũng không lỗ.