Pháo Hữu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 3: Bao lâu không có làm (H)

Lên xe, Đái Thắng Đình ôm chầm eo cô, gấp không chờ nổi hôn lấy cô, Nghê Cảnh cũng hé miệng, đầu lưỡi của anh bá đạo mà xâm lấn, quấy lấy nước bọt của cô, đầu lưỡi cô vừa mềm vừa ngọt, anh hút cắn, tay chậm rãi từ phía dưới quần áo cô vói vào đi, Nghê Cảnh bị anh hôn đến thần chí không rõ, liền quên mất bọn họ vẫn là ở trên xe taxi.

Khi bàn tay lửa nóng dán đến trên vυ' lạnh lẽo của cô, cô mới tìm về một chút thần trí.

“Không được...” Cô mạnh mẽ mà đẩy anh ra: “Ân... Còn ở trên xe”

Đái Thắng Đình thở phì phò, nhìn người phụ nữ trước mắt quần áo bất chỉnh, anh chỉ cảm thấy đoạn đường này thật mẹ nó xa.

Tài xế kia phảng phất cũng cảm giác được sự bức thiết của anh, liền tăng tốc độ của xe, rốt cuộc ở gần đây tìm được một khách sạn 5 sao thì dừng lại.

Khi Đái Thắng Đình xử lý thủ tục vào ở thì Nghê Cảnh ngồi trên sô pha ở đại sảnh, cô còn đang tự hỏi vì cái gì sẽ cùng người đàn ông xa lạ này đến khách sạn thuê phòng, cô thậm chí ngay cả tên họ của anh cũng không biết.

Rất nhanh người đàn ông đánh gãy suy nghĩ miên man của cô, ôm cô vào thang máy, phòng ở tầng 17 , vừa đến cửa, người đàn ông đã kéo ra áo sơmi của cô, bên trong là một kiện nội y ren màu hồng cánh sen, tôn lên làn da tuyết trắng phấn nộn của cô.

“Đi vào trước..” Nghê Cảnh lấy thẻ phòng trong tay anh, mở cửa.

Người đàn ông ở trên cổ cô lung tung mà gặm cắn, cô bị bắt ngẩng đầu lên.

Đái Thắng Đình cảm thấy cổ của người phụ nữ này cũng có thể nói là hoàn mỹ, không có một tia nếp nhăn, bạch bạch nộn nộn, còn có thể nhìn thấy gân xanh.

Vào phòng, anh đem cô đè ở trên cửa, tay vội vàng mà đi cởi váy cô, có lẽ bởi vì quýnh lên liền biến ngốc, như thế nào cũng tìm không thấy khóa kéo.

“Sườn bên phải...” Nghê Cảnh bị anh đè ở trên cửa, hai bầu vυ' nặng trĩu dán ở trên cửa gỗ lạnh băng, ren dán ở trên người, có chút ngứa, cô vặn vẹo thân mình, cảm thấy trên người khô nóng khó nhịn.

Đái Thắng Đình rốt cuộc tìm được khóa kéo, trong lòng âm thầm cười nhạo chính mình tung hoành tình trường mười mấy năm, đêm nay lại giống như mất hồn ném phách, bị người phụ này bắt lấy tâm trí.

Váy đuôi cá bị anh cởi rơi xuống trên sàn nhà, qυầи ɭóŧ cùng màu với áσ ɭóŧ, anh duỗi tay sờ, đã ướt, liền chậm rãi cởi ra cái qυầи ɭóŧ mỏng manh kia, người phụ nữ thấp thấp mà rêи ɾỉ, nh thấp thấp cười, ngồi xổm xuống đi ăn tiểu huyệt của cô.

“Ân... Không cần...” Nghê Cảnh vặn vẹo mông nhỏ, muốn đẩy miệng anh ra, nhưng động tác nhu mị, càng như là muốn cự còn nghênh, mời anh nhấm nháp.

Đái Thắng Đình đầu lưỡi linh hoạt mà nhét sâu vào trong tiểu huyệt kia, liếʍ đến phát ra thanh âm tấm tắc, tiểu huyệt của cô tản mát ra một cổ mùi hương mê hoặc, đây là hương vị của phụ nữ thành thục, có lẽ trước khi ra cửa cô sẽ hướng tới tiểu huyệt xịt nước hoa.

Côn ŧᏂịŧ của anh đã cao cao nhếch lên, giúp cô liếʍ huyệt một hồi, cảm giác được dâʍ ɖị©ɧ giàn giụa, rốt cuộc nhịn không được bóp eo cô, chậm rãi tiến vào.

“A...” Nghê Cảnh bị anh đột nhiên cắm vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân mình kích động mà nhảy dựng.

Đái Thắng Đình đẩy ra nội y của cô, bắt lấy vυ' bự, ước lượng, liếʍ vành tai cô hỏi: “Cỡ E đi?”

Nghê Cảnh không phản ứng anh, tay chống cửa, trong miệng hừ hừ ân ân mà kêu, mông cô thực kiều, tư thế tiến vào từ phía sau khiến cảm quan của người đàn ông mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một tay anh bắt vυ' cô xoa bóp, một bên vuốt mông nhỏ lưu luyến không thôi.

“Bao lâu không cùng đàn ông làʍ t̠ìиɦ?” Thanh âm anh khàn khàn, mang theo tìиɧ ɖu͙©: “Rất chặt.. Quả thật là cái vưu vật...”

Nghê Cảnh vốn đang nhắm hai mắt hưởng thụ, nghe được ngữ khí người đàn ông ngả ngớn tán tỉnh, tiểu huyệt dùng sức kẹp một cái, thiếu chút nữa đem người đàn ông kẹp bắn.

Anh tê một tiếng, Nghê Cảnh quay đầu liếc anh một cái, ánh mắt thanh thanh lãnh lãnh, Đái Thắng Đình cảm thấy chướng mắt, chưa từng có một người phụ nữ nào ở dưới thân anh mà còn có thể thanh tỉnh bình tĩnh như vậy.

Anh bế cô lên, hướng trên giường đi đến.