Đảo Taroshi

Chương 49: Ngoại truyện 6: Hôn lễ của chu lạc và chử tuân

Khi Chu Lạc về căn nhà ven biển đã là 9 giờ tối, rất ít khi anh về muộn như vậy, từ khi không còn nhà họ Kim anh cũng rảnh rỗi hơn nhiều, nhưng hôm nay có việc nên anh mới về muộn.

Đỗ xe, Chu Lạc bước nhanh vào nhà, thấy Chử Tuân không ở phòng khách anh bèn chạy lên tầng. Cả ngày không gặp, anh rất nhớ Chử Tuân, cũng sợ Chử Tuân trách anh về muộn.

Mở cửa phòng ngủ, anh thấy Chử Tuân đứng hút thuốc trước cửa sổ tầng hai, cậu cởi trần, cơ bắp sắc lẹm, bên dưới là chiếc quần đùi đen rộng thùng thình. Chu Lạc lại gần ôm cậu từ phía sau, anh gác đầu lên vai Chử Tuân, “Đứng đây làm gì? Chú về cũng không thèm nhìn nữa.”

Cậu khẽ cười, tiếng cười trầm thấp xuyên qua bờ lưng dày rộng lọt vào tai Chu Lạc, tựa như dòng điện xẹt qua quấy nhiễu thần kinh của anh. Chu Lạc không sao kìm lòng dán lại gần cậu, cơ thể chậm rãi cọ lên người Chử Tuân, anh lè lưỡi lếm lên cổ cậu, “Cười cái gì? Muốn bị cᏂị©Ꮒ đúng không?”

Cậu quay người anh ôm hông Chu Lạc, đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm hút hồn nhìn thẳng vào Chu Lạc, làn khói xám lượn quanh trước mặt hai người, khiến đôi mắt cậu có vẻ mơ màng.

Chu Lạc cảm giác hôm nay Chử Tuân không bình thường.

“Sao thế? Bé cưng, giận à?” Chu Lạc hỏi.

“Cháu tức giận cái gì đâu.” Cậu trượt tay xuống bóp mông Chu Lạc, xoa cục thịt mềm trong tay. Chử Tuân dập điếu thuốc còn dùng cả hai tay ôm Chu Lạc, cậu cúi đầu trao cho anh nụ hôn đầu tiên của hôm nay.

Chu Lạc lập tức tựa lên người cậu, tách hàm răng mặc cậu vội vã xâm phạm khoang miệng mình, mυ'ŧ mát khuấy đảo trong vòm miệng nóng ẩm. Chử Tuân liếʍ quanh lưỡi Chu Lạc, mυ'ŧ lưỡi anh, bắt chước động tác giao hợp đâm lên vòng miệng Chu Lạc. Tiếng nức nở không rõ vang ra từ miệng Chu Lạc, nước bọt trong suốt chảy xuông từ khóe miệng.

Hôm nay Chu Lạc đi sớm, họ vẫn chưa được hôn nhau, vậy nên lúc này cậu đòi lại cả gốc lẫn lãi, ai bảo Chu Lạc là của cậu chứ.

Nụ hôn sâu kéo dài năm phút hắn mới quyến luyến bông Chu Lạc. Môi Chu Lạc đã bị hắn gặm đỏ bừng, long lanh ướŧ áŧ, viên thịt nhỏ trên môi lại càng ẩm ướt động lòng, tựa như trái sơ ri đỏ đã chín sắp rời cành, cậu cúi xuống ngậm quả sơ ri ấy, nhấm nháp giữa hai hàng răng, khiến Chu Lạc phải kêu lên: “Nhẹ thôi, súc sinh!”

“Chú ơi…” Cậu cụng trán lên trán Chu Lạc, nũng nịu nói.

“Ơi?” Chu Lạc nâng mặt cậu, xoa nhè nhẹ.

“Chúng ta kết hôn nhé?”

Tay Chu Lạc khựng lại trên mặt cậu, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn Chử Tuân, như vừa ngạc nhiên vừa cảm động, cậu nắm chặt tay Chu Lạc, nhắc lại lần nữa: “Mình kết hôn đi, được không chú?”

Anh không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này, khi nghe Chử Tuân nói câu ấy, Chu Lạc bỗng muốn khóc. Anh rất ít khi khóc, mấy năm trước khi Chử Tuân bị ốm là một lần, hai năm trước Chử Tuân bị thương lại thêm một lần, cả đời này anh mới chỉ khóc hai lần như vậy.

Trong cuộc đời không dài lắm của anh, hầu hết thời gian đều bị Chử Tuân chiếm trọn. Họ ở bên nhau với thân phận người thân 10 năm, mang theo tình yêu mà chia xa 4 năm, sống với thân phận người yêu đã 2 năm, lúc này anh 32 tuổi, Chử Tuân hỏi anh, có muốn kết hôn không.

Trong 4 năm xa cách dài đằng đẵng, có nằm mơ anh cũng không mơ được cảnh tượng ngày hôm anh. Những bí mật của anh, hy vọng xa vời của anh, tình cảm cay đắng anh không dám chạm vào, giờ đây đã đơm hoa kết trái. Sao anh từ chối Chử Tuân được chứ, anh chỉ muốn khảm Chử Tuân vào cơ thể mình, hòa tan cậu trong dòng máu của mình.

“Được, chúng ta kết hôn.” Anh ôm cổ Chử Tuân hôn cậu, “Chúng ta kết hôn, Tiểu Tuân.”

Họ cử hành hôn lễ tại một giáo đường cổ kính giữa vùng núi phía Bắc Lạc Thành, vì Lạc Thành là quê hương Chu Lạc nên Chử Tuân cố ý chọn tổ chức hôn lễ tại đây.

Giáo đường nơi cử hành hôn lễ được xây theo phong cách Gothic, bên ngoài là những ô cửa kính rực rỡ sắc màu, tòa nhà cao lớn màu trắng ẩn mình giữa núi rừng rậm rạp, thoạt trông vừa thần bí vừa nguy nga.

Ngày kết hôn trời quang mây tạnh, nắng gió chan hòa, không có nhiều khách mời trong giáo đường, ngoài mấy người Sa Sở Lan, Nhiêu Hà Lý, Triệu Lỗi và Maria cũng chỉ có vài anh em trong bang. Chu Lạc và Chử Tuân vốn khiêm tốn, có mười mấy người bạn đến chứng kiến là đủ rồi.

Giáo đường được bày trí vô cùng thanh lịch, hai bên lối đi không phải những loại hoa thường thấy trong lễ cưới như bách hợp hay hoa hồng mà trồng đầy thất lý hương. Một khoảng trắng muốt những bông hoa nhỏ kéo dài từ cửa giáo đường vào trong sảnh, hương thơm nồng đàn lan tỏa khắp lễ đường. Trên nền nhạc “A Thousand years”, Chu Lạc và Chử Tuân tay trong tay bước vào lễ đường.

“I have died everyday waiting for you”

“Darling don’t be afraid ”

“I have loved you for a thousand years”

“I love you for a thousand more”

Họ bước đi giữa tiếng nhạc trữ tình, tay hai người đều cầm một bó hoa màu trắng, vẫn là thất lý hương. Họ mặc bộ vest vừa vặn, vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon, gương mặt tuấn tú thấp thoáng nét cười nhìn nhau. Người theo dõi buổi lễ đều nghĩ, trên đời này không còn ai xứng đôi hơn họ nữa.

Tiếng vỗ tay và huýt sáo vang lên hai dọc lối đi, giữa cơn mưa hoa trắng rợp trời, họ đi tới trước mặt mục sư thề nguyền, trao nhẫn. Họ trao nhau đôi nhẫn bạch kim đơn giản, mặt sau nhẫn khắc tên viết tắt của hai người – “ZL&CX”*, họ đeo nhẫn cho nhau trong lời chúc phúc của mục sư, sau đó ôm nhau.

*ZL = Zhou Luo = Chu Lạc, CX = Chu Xun = Chử Tuân.

Đám đông bên dưới bắt đầu hò hét: “Hôn nhau đi, hôn nhau đi!”

Chu Lạc mỉm cười ôm cổ Chử Tuân, trước khi hôn, anh nói cho cậu nghe lời hứa cho mình:

“Chử Tuân, chú mãi mãi yêu cháu.”

“Chu Lạc, cháu cũng yêu chú mãi mãi.”

Sau đó họ nhắm mắt, hôn nhau giữa lời chúc phúc của thất lý hương và gió biển.

Khi về đến căn nhà ven biển đã là 9 giờ tối, Chu Lạc và Chử Tuân nằm trên giường phòng ngủ tầng hai chơi trò 69. Chử Tuân nằm phía dưới, Chu Lạc vùi mặt dưới dáng thổi kèn cho cậu, còn mông Chu Lạc đang bị cậu tách ra hai bên liếʍ lỗ nhỏ bên trong.

Lưỡi Chử Tuân vừa linh hoạt vừa nɧu͙© ɖu͙©, cậu cẩn thận kiếm quanh bên ngoài lỗ đ*t của Chu Lạc trước, thỉnh thoảng lại có tiếng nước nhóp nhép vang lên. Sau đó cậu cắm một ngón tay vào, nhanh chóng khuấy đảo vài lần rồi rút ra, hai tay cậu tách bờ mông căng vểnh của Chu Lạc, phơi bày chiếc lỗ nho nhỏ ở giữa. Chử Tuân vội vàng đưa lưỡi vào khiến Chu Lạc run lên, miệng ngậm dương v*t của cậu mυ'ŧ thật mạnh, Chử Tuân rêи ɾỉ, hai tay đánh mạnh lên mông Chu Lạc, làm hai bờ mông cũng đỏ ửng.

Chu Lạc cưỡi trên người cậu, anh vểnh mông trước mặt Chử Tuân, cúi đầu ra sức mυ'ŧ cho cậu. dương v*t của Chử Tuân vừa to vừa thô, lấp đầy khoang miệng của Chu Lạc. Chu Lạc vươn lưỡi liếʍ từ gốc dương v*t đến qυყ đầυ, nơi lỗ sáo đã có rất nhiều nước nhầy chảy ra, Chu Lạc liếʍ hết toàn bộ, sau đó anh ngậm cả cây vào miệng rồi di chuyển lên xuống.

Trước đây Chu Lạc không biết làm chuyện này, nhưng trong hai năm ở bên Chử Tuân anh đã học hết những trò dùng miệng này rồi. Anh sẵng lòng săn sóc Chử Tuân, nhìn Chử Tuân bị mình liếʍ đến thở dốc không thể kìm nén, thậm chí là bắn tinh, Chu Lạc sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ngoài Chử Tuân, không ai có thể cho anh cảm giác này.

Anh vừa nhả ra nuốt vào vừa dùng tay sục dương v*t cho Chử Tuân, anh từng làm việc này rất nhiều lần, chẳng qua lần này trên ngón tay anh có thêm một chiếc nhẫn màu bạc. Nó nhắc nhở anh rằng anh và Chử Tuân đã kết hôn rồi, anh không chỉ là chú cậu, mà còn là người yêu, giờ cũng là chồng cậu.

Thời gian thẩm thoắt thoi đưa, nhưng năm tháng không phụ bạc anh, cuối cùng anh đã có được bảo bối của mình.

Chử Tuân kéo anh xuống khỏi người mình, đối mặt cắm vào. Hai đùi anh bị Chử Tuân ép lên trước ngực, khóe miệng đỏ rực, viên thịt nhỏ trên môi lấp lánh ánh nước vừa dâʍ đãиɠ vừa xinh đẹp. Động tác của Chử Tuân rất hung hãn, vừa rồi suýt nữa cậu đã bắn ra, bây giờ thằng chó con này bắt đầu hung hăng cᏂị©Ꮒ anh.

Cậu nhào xuống, dương v*t thô dài ngang ngược đâm vào, phá tan từng lớp thịt mềm, cắm thẳng vào nơi sâu nhất bên trong. Vách thịt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấp máy không ngừng, tham lam mυ'ŧ lấy dương v*t gồ ghề gân xanh của Chử Tuân, anh ngửa cổ thét lên, đường cong xinh đẹp trên cần cổ trắng ngần rất hút hồn, tựa như chú thiên nga trắng sắp chết chìm trong du͙© vọиɠ. Chử Tuân cúi đầu chặn môi anh, động tác đưa đẩy thêm phần mạnh mẽ, cậu cắm rút mấy chục lần vừa nhanh vừa mạnh, ép Chu Lạc phải chảy nước mắt.

Anh vòng hai đùi lên hông Chử Tuân, đưa tay ôm cổ rồi hôn cậu, dù Chử Tuân cᏂị©Ꮒ sâu thế nào, cắm mạnh bao nhiêu anh cũng đón nhận, không có lấy một câu cầu xin, hôm nay anh chỉ muốn Chử Tuân được hết mình.

Chử Tuân vẫn luôn chăm chú nhìn anh, nhìn anh nhíu mày rêи ɾỉ, nhìn đôi mắt anh thất thần, nhìn anh bị mình cᏂị©Ꮒ đến khóc ướt mặt. Chu Lạc đẹp quá, lúc nào cũng đẹp, cười cũng đẹp, khóc cũng đẹp, từ năm 13 tuổi Chử Tuân đã bắt đầu khao khát có được anh, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười của anh đều được Chử Tuân trân quý giấu trong tim. Mà lúc này anh đã là của cậu, họ kết hôn rồi.

Bỗng nhiên Chử Tuân như bị một cơn sóng tình sôi trào nuốt chửng, cậu lại hôn anh đầy khẩn thiết, chiếc lưỡi nóng bỏng bất chấp tất cả với vào khoang miệng anh. Cậu vòng tay ra sau lưng ôm chặt Chu Lạc vào lòng, tựa như ôm lấy thứ bảo bối mình tìm lại được khi tưởng chừng đã mất. Động tác đưa đẩy bên dưới lại càng mạnh mẽ, lỗ sau của anh đã tràn đầy bọt trắng, mỗi lần cắm vào rút ra đều vang tiếng nước rất lớn.

Chử Tuân chìm trong cơn sóng tình khổng lồ, cậu nằm bò lên người Chu Lạc run rẩy không ngừng, miệng khẽ nỉ non: “Lạc Lạc… Cháu yêu chú… Chú ơi… Cháu yêu chú…”

Anh cũng hiểu cảm xúc trân quý này của Chử Tuân, đâu phải anh không vậy?

Chu Lạc ôm chặt Chử Tuân, ra sức siết mông lại, vách thịt mềm mại ẩm ướt bỗng cắn chặt dương v*t của Chử Tuân, cậu gồng mình thở dốc. Chu Lạc lại cắn lên tai cậu, nói: “Mình ơi… CᏂị©Ꮒ sâu nữa đi…”

Chử Tuân như bị sét bổ trúng đầu, cậu vùng dậy ngơ ngác nhìn Chu Lạc, anh không nhịn được xoa mặt cậu, cười nói: “Thấy ma hả? Cử động đi chứ…”

“Chú mới gọi cháu là gì? Gọi lại lần nữa đi.”

Anh ôm cổ Chử Tuân đè cậu xuống rồi ngồi lên người cậu, “Chú nói là… Mình ơi… CᏂị©Ꮒ sâu nữa đi…”

Vừa nói xong anh đã bị Chử Tuân ấn đầu xuống hôn, Chu Lạc vừa hùa theo nụ hôn như bão táp của Chử Tuân, vừa cầm dương v*t Chử Tuân cắm vào lỗ sau ướŧ áŧ của mình. Anh vịn hông Chử Tuân, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy, mỗi lần đều đâm trúng phóc tuyến tiền liệt của mình, khoái cải khổng lồ ập đến khiến toàn thân Chu Lạc run rẩy, anh ngửa cổ rêи ɾỉ, “Mình ơi… Cử động đi… Aaa…”

Chử Tuân đã đỏ mắt sau tiêng gọi “Mình ơi” của anh, cậu giữ eo Chu Lạc, bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, vừa nhanh vừa sâu, đâm cho tuyến tiền liệt của anh run rẩy không ngừng. Chử Tuân hung tợn hôn anh, hai tay bấu lấy mông Chu Lạc mạnh mẽ xoa nắn. Giữa những cú đưa đẩy cực hạn, cậu vùi bên tai Chu Lạc nói nhỏ: “Lạc Lạc, cháu yêu chú.”

TOÀN VĂN HOÀN