Đảo Taroshi

Chương 48: Ngoại truyện 5: Chuyến du lịch bốn người

Tháng 5, đảo Taroshi chào đón mùa hè nóng nực nhất, ánh nắng cực độc chiếu khắp hòn đảo lãng mạn này, người trên đảo đều ở trong nhà đến chiều tối mới ra ngoài để tránh nắng.

Triệu Lỗi đã theo Maria về Mexico thăm gia đình, Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý thấy chán quá bèn rủ Chu Lạc và Chử Tuân qua vùng núi Lạc Thành nghỉ mát mấy hôm. Sau khi nhà họ Kim suy tàn, phủ giám sát đã thu lại phần đất ở Lạc Thành, Sa Sở Lan xây một căn biệt thự nhỏ sâu trong rừng, tựa lưng vào núi, xung quanh mọc kín cây lá kim, vắng lặng yên tĩnh, là một địa điểm tốt để nghỉ mát.

Chu Lạc và Chử Tuân cũng muốn đi chơi cho khuây khỏa nên đồng ý ngay, bốn người cùng đi một chiếc xe, chiếc Bentley màu xanh sẫm chạy trên đường quốc lộ quanh núi ngoằn nghoèo hai tiếng, cuối cùng cũng đến biệt thự trong núi. Căn hộ duplex màu trắng sữa sừng sững giữa núi rừng xanh ngát, mang vẻ đặc sắc của riêng nó.

Bốn người thu dọn đồ đạc xong, Sa Sở Lan đề nghị ra ngoài chơi. Nhưng Chu Lạc bỗng có vẻ không vui lắm, nói mình không đi. Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý đi rồi, Chu Lạc bèn hỏi Chử Tuân: “Cháu khát không? Chú rót nước cho.” Nói xong, anh vào bếp.

Hai phút sau Chử Tuân cũng vào theo, thấy anh cúi đầu đứng trước bàn bếp, Chử Tuân ôm anh từ phía sau, gác cằm lên vai anh hỏi: “Sao thế? Chú không vui à?”

Anh ngoảnh lại cười với cậu, “Không có gì, tự nhiên chú nhớ đến mẹ thôi.”

Lạc Thành là nơi Chu Lạc sinh ra và lớn lên, chẳng qua từ khi theo Chử Xuyên đến Hi Đảo, đã mười mấy năm rồi anh không ở lại Lạc Thành, khi quay lại đây khó tránh bồi hồi. Chu Lạc sợ Chử Tuân lo lắng, nên mới trốn vào trong bếp.

Chử Tuân cúi đầu hôn anh, đặt lên môi anh những cái hôn rất vụn. Chu Lạc cũng ôm cổ hôi lại Chử Tuân, nhẹ nhàng chầm chậm, hồi lâu sau Chử Tuân mới buông anh ra, “Giờ đã đỡ hơn chưa? Có vui hơn chút nào không?”

“Đỡ hơn rồi, Tiểu Tuân ngoan nhất.” Anh xoa tai Chử Tuân.

Chử Tuân bỗng đè anh lên bàn bếp, “Cháu ngoan vậy thì chú có thưởng không?”

Chử Tuân đã cương, dương v*t thô dài nằm trong quần cọ lên khe mông Chu Lạc, chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ quanh vùng cổ nhạy cảm của anh. Chu Lạc ngửa đầu rêи ɾỉ, thứ giữa háng cũng phồng lên, “Sáng nay trước lúc ra ngoài đã làm một lần rồi, mới bao lâu mà cháu đã lại n*ng rồi? Cháu là chó đực à?”

Chử Tuân khẽ cười, cậu thò tay ra trước cởi khuy quần anh. Nghe tiếng “tạch”, Chử Tuân vội vàng kéo qυầи ɭóŧ và quần dài của anh xuống, bàn tay bao lên bờ mông căng đầy, trên hai luồng thịt mềm kia vẫn còn rất nhiều dấu đỏ đan xen, là sáng nay Chử Tuân bóp ra. “Thì cháu là chó mà, chó con của chú đó, thế chú có cho cháu cᏂị©Ꮒ không?”

“Con mẹ cháu nói lắm thế, cởi cả quần rồi còn… ưm…”

Chưa dứt câu, ngón tay Chử Tuân đã quen đường cắm vào lỗ sau của Chu Lạc, nhanh tay đâm rút bên trong. Sáng nay hai người mới làm một lần, bên trong anh vẫn còn ẩm ướt, Chử Tuân cắm vào mấy lần đã cầm dương v*t của mình đưa vào. Cậu đè Chu Lạc lên bàn bếp trắng tinh, tay giữ hông Chu Lạc, mông anh vểnh cao tiện cho Chử Tuân ra vào. Chử Tuân đâm vừa đâm vào đã bắt đầu mạnh mẽ cắm rút, hoàn toàn không cho Chu Lạc thời gian nghỉ ngơi. Đương nhiên anh cũng không cần, anh thích những cuộc yêu mạnh bạo thế này, càng thích làʍ t̠ìиɦ với Chử Tuân, dù là ai làm ai cũng được.

Phòng bếp đối diện với cửa ra vào, lúc vào trong Chử Tuân không đóng cửa. Chu Lạc lo Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý đột ngột xông vào, anh liên tục nhìn ra ngoài, phía sau cũng căng thẳng co lại từng hồi, siết cho Chử Tuân nổi gân đầy trán. Chử Tuân giữ gáy đè anh lên bàn bếp, vừa mạnh bạo cắm vào cơ thể anh vừa đánh lên mông Chu Lạc, “Chú da^ʍ quá, cứ mυ'ŧ cháu mãi, cháu phải cᏂị©Ꮒ chú khóc mới được…”

“Ưm… Tiểu Tuân… Chúng ta lên gác đi… Ở đây không an toàn… Lỡ như họ quay về…”

“Họ mới ra ngoài mà, chưa về ngay đâu…”

“Á!!!!”

Chử Tuân còn chưa nói xong, tiếng thét chói tai đã vang lên ngoài phòng khách. Nhiêu Hà Lý đứng trước cửa trố mắt há miệng nhìn hai người trong bếp. Sa Sở Lan đứng sau anh ta phản ứng rất nhanh, ngạc nhiên xong rồi, hắn lập tức quay lưng lại với Chu Lạc và Chử Tuân, “Xin… Xin lỗi… Chúng tôi quay lại lấy đồ.”

“Đ*t!!” Chử Tuân khẽ chửi một câu, Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý đột nhiên xông vào, Chu Lạc giật mình ngớ người, cơ thể căng như cây cung, bên dưới lại cắn chặt Chử Tuân như đứa trẻ bú sữa. Chử Tuân cắn răng thở dốc, cậu rút dương v*t khỏi cơ thể Chu Lạc, vung vẩy chim lớn ra ửa phòng bếp rồi đóng “rầm” cửa lại.

Lúc này Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan mới quay lại, Sa Sở Lan còn thấy ổn, mà Nhiêu Hà Lý đã đỏ cả mặt, vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, long trời lở đất tràn đầy trên mặt anh ta, “Em nhìn nhầm đúng không? Hả? Em nhầm mà đúng không!!”

Sa Sở Lan sờ mũi, “Em không nhầm đâu.”

“Chu Lạc mà lại nằm dưới á?! Anh ấy để thằng nhãi ranh Chử Tuân đè mình á?! Sao lại như vậy được?! Tại sao hở?! Ớ?!” Nhiêu Hà Lý nói một hồi rồi hét lên luôn, Sa Sở Lan vội vàng nắm tay kéo anh ta lên phòng ngủ trên gác, “Ôi, ông trời con ơi, em nói nhỏ thôi. Chuyện này có gì đâu mà tại sao, người ta tình nguyện…”

“Nhưng trước đây anh từng cᏂị©Ꮒ em đó, người từng cᏂị©Ꮒ em giờ lại làm 0 rồi, thế em thì sao hả?! Em không đồng ý!” Lúc bị Sa Sở Lan đẩy vào phòng anh ta vẫn còn kêu la, ai không biết còn tưởng người yêu anh ta nɠɵạı ŧìиɧ. Sa Sở Lan bỗng thấy khó chịu, hắn đóng cửa lại rồi đè Nhiêu Hà Lý lên cửa, sầm mặt nói: “Em có tư cách gì để không đồng ý? Con mẹ nó em nghĩ mình là ai? Vẫn tưởng mình là người tình của Chu Lạc à? Hả?”

Khi tức giận Sa Sở Lan sẽ tháo kính, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn người khác, vẻ cười mà như không của hắn cũng rất đáng sợ. Nhiêu Hà Lý hoàn hồn từ chuyện của Chu Lạc, anh ta mỉm cười, ôm cổ lấy lòng Sa Sở Lan, “Ôi mà, mình ơi, anh nói gì thế? Người tình cái gì chứ? Rõ ràng người ta là người tình nhỏ của anh mà.”

“À? Thế à?” Sa Sở Lan bóp cằm anh ta, “Thế vừa rồi ai kêu la không đồng ý?”

“Em sai rồi, mình ơi, chồng ơi…” Anh ta lại gần hôn Sa Sở Lan, Sa Sở Lan lại ngoảnh đầu đi, anh ta bèn linh hoạt quấn lên người Sa Sở Lan, dùng bụng cọ dương v*t hắn, “Mình ơi, nhìn người ta đi mà. Chúng ta không đi chơi nữa, làʍ t̠ìиɦ đi, người ta muốn mình cᏂị©Ꮒ mà, lỗ da^ʍ ngứa quá đi…”

Bên dưới của Sa Sở Lan đã cứng lên, nhưng hắn vẫn xụ mặt đẩy Nhiêu Hà Lý, “Ngứa thì tự móc đi, đừng mong anh đυ.ng vào em nữa.”

Nhiêu Hà Lý vẫn cứng đầu dán lên người Sa Sở Lan, hai tay ôm hông Sa Sở Lan chậm rãi quỳ giữa đùi hắn, ngón tay trắng trẻo ấn lên khóa cài thắt lưng của Sa Sở Lan. Anh ta nhanh nhẹn mở khóa thắt lưng, Sa Sở Lan đã “chào cờ” từ lâu, dương v*t to lớn dưới dáng gồ lên sau lớp quần trắng. Nhiêu Hà Lý lè lưỡi liếʍ dương v*t Sá Sở Lan qua qυầи ɭóŧ, Sa Sở Lan khẽ thở dốc, đặt tay lên đầu anh ta. Cuối cùng hắn cũng chịu nhìn Nhiêu Hà Lý, anh ta liếʍ môi, ôm bắp đùi rắn chắc của Sa Sở Lan, nũng nịu nói: “Chồng ơi… Em mυ'ŧ cho anh, được không?”

Sa Sở Lan không nói gì, nhưng ban tay đặt trên đầu anh ta lại vuốt tóc cổ vũ. Nhiêu Hà Lý cúi đầu ngậm mép quần của Sa Sở Lan rồi kéo xuống, gây thịt to đùng nổi đầy gân lập tức bật ra ngoài, nóng hầm hập, nảy lên thình thịch trước mắt anh ta. Nhiêu Hà Lý nuốt nước bọt, anh ta há miệng quyết đoán ngậm cây gậy vào.

Khuôn miệng nhỏ nhắn nhanh chóng bị gậy th*t của Sa Sở Lan lấp đầy, anh ta tham lam liếʍ mυ'ŧ thứ to lớn đáng sợ như ăn kẹo mυ'ŧ, liếʍ từ gốc đến đỉnh, chiếc lưỡi linh hoạt quét quanh lỗ sáo. Không biết có phải cố ý hay không, tiếng liếʍ mυ'ŧ của Nhiêu Hà Lý rất lớn, thỉnh thoảng lại rêи ɾỉ thành tiếng: “Ưm… To quá… Ưm aa… Chim bự của chồng ngon quá… Chồng ơi bắn cho em được không? Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng… Ư ư…”

Dâʍ đãиɠ quá mức, Sa Sở Lan kìm lòng không đặng, “Bé da^ʍ, hôm nay ông phải làm chết em!”

Sa Sở Lan túm tóc kéo anh ta đứng dậy rồi đè lên cửa, hai tay xé toạc quần áo đầy bạo lực, hắn đỡ mông Nhiêu Hà Lý lên rồi cắm vào ngay. Nhiêu Hà Lý bị đè lên cửa, quay lưng về phía Sa Sở Lan, xương cánh bướm cong cong rất xinh đẹp, khóe miệng đỏ bừng vì bị dương v*t của Sa Sở Lan cọ, “A… Chồng giỏi quá… Mau cᏂị©Ꮒ em… Bên trong ngứa quá…”

Sa Sở Lan vung tay đánh lên mông Nhiêu Hà Lý, hai cánh mông tròn mập run rẩy không ngừng, động tác đâm vào liên tục khiến mông anh ta cũng lay động theo. Sa Sở Lan cắm vào rồi lại rút ra, ba ngón tay khép lại khuấy đảo bên trong, khiến anh ta thét lên từng đợt. Sau đó hắn lại cắm mạnh vào bên trong, cứ lặp đi lặp lại mấy chục lần, chân Nhiêu Hà Lý mềm nhũn, hai tay yếu ớt vòng ra sau đẩy Sa Sở Lan, “Hu hu… Mình ơi… Chậm thôi… CᏂị©Ꮒ em hỏng mất…”

“Mới mấy lần đã không được rồi? Vừa rồi ai bảo anh ngăn ngứa cho? Hửm?”

Sa Sở Lan xoay người anh ta lại rồi bế lên, hắn vừa đâm vừa tới giường, Nhiêu Hà Lý lơ lửng trên cao, mọi sức nặng dồn hết lên người Sa Sở Lan, bị cắm từ trên xuống khiến mắt anh trắng dã. Anh ta bắt đầu khóc: “Aaa… Sâu quá… Đừng…”

Sa Sở Lan gác hai đùi anh ta lên khuỷu tay mình, thắt lưng thúc lên đâm vào tuyến tiền liệt của Nhiêu Hà Lý, “Thích tư thế này không? Tư thế bế bổng, trước đây có thử với Chu Lạc chưa?”

“Chưa, chưa mà… Em sai rồi mình ơi… Em không nhắc đến Chu Lạc nữa đâu… Aaaa…”

“Con mẹ nó còn nói nữa… Ông phải cᏂị©Ꮒ chết em mới được!” Sa Sở Lan đỏ mắt, hắn hạ thấp đầu gối điên cuồng đâm vào anh ta như tấm bia thịt. Nhiêu Hà Lý kêu gào thê thảm, vừa thích vừa sợ, tiếng kêu rên của anh ta vang khắp biệt thự.

Đúng lúc đó Chử Tuân và Chu Lạc đi qua cửa phòng họ, hai người đều nghe rõ tiếng kêu của Nhiêu Hà Lý. Chu Lạc ngại ngùng ho khan, kéo Chử Tuân về phòng, phòng của họ ngay cạnh phòng Sa Sở lan, Chử Tuân vừa vào đến phòng đã đè anh lên giường, trầm giọng hỏi anh: “Vừa rồi chú ho cái gì? Có phải chú thấy anh ta kêu hay lắm không? Trước đây anh ta cũng kêu vậy cho chú nghe đúng không?”

“Chú ho lúc nào, cháu đừng nói bừa!” Chu Lạc chột dạ ngoảnh đầu đi, không dám nhìn vào mắt Chử Tuân.

Khoảng một phút sau Chử Tuân vẫn không nói gì, Chu Lạc thấy không bình thường bèn quay đầu lại, thấy Chử Tuân đang ấm ức nhìn mình, đôi mắt xanh nhạt ầng ậc nước mắt, có vẻ chực khóc rồi.

Lại nữa, sắp rồi đấy, Chu Lạc đau đầu giơ tay xoa mặt Chử Tuân, cẩn thận dỗ dành cầu: “Cháu khóc cái gì? Không phải lúc ở dưới mới cho cháu cᏂị©Ꮒ đấy à, đừng khóc nữa, giờ cho cháu cᏂị©Ꮒ luôn được không?”

“Thật ạ?” Chử Tuân khịt mũi, cúi xuống hôn anh, “Chỉ cho cháu cᏂị©Ꮒ bây giờ thôi à? Ngày mai thì sao? Sau này thì sao?”

Anh ôm cổ Chử Tuân, bất lực nói: “Mai cũng cho cᏂị©Ꮒ, sau này cho cᏂị©Ꮒ hết, cho cháu cᏂị©Ꮒ cả đời, được chưa?”

Chử Tuân vùi đầu vào cổ anh cười khì khì, “Được ạ, vậy giờ cho cháu làm trước đã.”

Chử Tuân ép hai đùi anh lên trước ngực rồi hạ thắt lưng cắm vào. Vừa rồi ở bên dưới, sau khi đóng cửa lại Chử Tuân đã làm anh thêm một lần trong bếp, bị người khác bắt gặp khiến Chử Tuân càng kích động hơn, cậu đè anh lên bàn bếp đâm rầm rầm. đầu v* của Chu Lạc dán lên miếng gạch lạnh lẽo, không ngừng cọ lên theo nhịp đưa đẩy của Chử Tuân, lỗ sau trào ra rất nhiều bọt trắng dính dớp. Bên trong anh vừa nóng vừa ngứa, cảm giác nóng lạnh đan xe khiến Chu Lạc không sao chịu nổi, anh vểnh mông siết chặt dương v*t Chử Tuân. Chử Tuân thét lên một tiếng rồi nhanh chóng cắm rút mười mấy lần, cuối cùng bắn hết vào bên trong.

Bắn xong Chử Tuân mặc quần lại giúp Chu Lạc, hai người sợ lại bắt gặp Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý nên muốn về phòng trước, nào ngờ vừa lên tới đầu cầu thang đã nghe tiếng rêи ɾỉ của Nhiêu Hà Lý.

Vừa rồi Chử Tuân bắn bên trong Chu Lạc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chưa chảy ra hết Chử Tuân đã lại cắm vào. Nương theo động tác cắm rút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bao quanh dương v*t Chử Tuân, cây gậy đỏ bừng cũng dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ thành màu trắng sữa, mỗi lần cắm vào rút ra đều kéo theo một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, tạo thành những sợi tơ đứt quãng. Trái tim Chử Tuân căng tràn, còn điều gì khiến một người đàn ông thoải mãn hơn bắn vào trong cơ thể người mình yêu? Huống chi vừa rồi Chu Lạc đã hứa sau này sẽ không đè cậu nữa. Chú nhỏ của cậu sẽ ngoan ngoãn cho cậu cᏂị©Ꮒ cả đời, chỉ nghĩ vậy thôi dương v*t Chử Tuân đã phình to, cậu thẳng lưng cắm sâu vào bên trong Chu Lạc.

Cứ vậy, một đại ca xã hội đen đã mất hẳn cơ hội phản công, đành để bé con mình tự tay nuôi nấng làm cả đời… Thảm quá đi…