Trước đây trong buổi tiệc đính hôn, Tô Yên đã từng nhảy điệu nhảy cổ điển này rất đẹp, giờ cô lại cùng Lục Cận Phong kết hợp với nhau, cho dù Lục Cận Phong có nhảy như thế nào thì cô cũng có thể linh hoạt phối hợp cùng anh.
Cho dù tiết tấu chậm hay đột nhiên nhanh hơn.
Hai người chia làm hai hàng, vừa vui tươi vừa nhiệt tình, gót giày gõ xuống mặt đất đúng theo mỗi nhịp nhạc, cơ thể đang nhảy múa trở thành phong cảnh tuyệt đẹp bậc nhất, khiến cho mọi người tham gia yến tiệc không nỡ rời mắt.
Phòng khách chứa mấy nghìn người, dường như tất cả bọn họ đều trở thành phông nền.
Trong lòng Lục Cận Phong cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ, cho dù anh đổi điệu nhảy sang Rumba hay điệu Clacket thì Tô Yên cũng có thể theo được.
Khí chất tương đương với nhau, có lẽ chính là loại cảm giác này.
Trước giờ Lục Cận Phong chưa từng nhảy đến mức say mê tràn trề như vậy.
“Yên Yên.”
Lục Cận Phong nhẹ nhàng kéo cô lại, Tô Yên làm động tác xoay tròn rồi ngã vào bờ ngực Lục Cận Phong.
Hai người áp sát vào nhau, mỗi bước nhảy lại càng trở nên nhanh hơn, hoang dã hơn.
Tô Yên giơ tay lên nhéo vào cằm Lục Cận Phong, vẻ mặt cô đầy ý trêu ghẹo: “Đúng là yêu tinh.”
Lục Cận Phong khẽ cười, bàn tay to lớn của anh đang đặt trên eo cô tuột xuống bờ mông cô, anh đánh nhẹ một cái, tách ra.
Tô Yên lập tức đỏ mặt, thế nhưng động tác của Lục Cận Phong lại chẳng sai chút nào, nhảy điệu Tango chính là phải như thế.
Đầy tính nguyên thủy và hoang dã.
Đầy táo bạo và nhiệt tình.
Có thể khơi lên tình cảm giữa đôi nam nữ cùng nhảy.
Để đáp lại tình cảm của Lục Cận Phong, Tô Yên quắp một chân mình lên eo anh, dùng miệng mình ngậm lấy hoa hồng đỏ từ miệng anh, ngón tay mảnh khảnh của cô từ từ trượt xuống bụng Lục Cận Phong, tiếp theo cô xoa nhẹ một cái, cuối cùng lập tức tách nhau ra.
Lục Cận Phong: “…”
Quả nhiên phụ nữ đẹp cũng giống bỉ ổi vậy.
Tô Yên ném cho Lục Cận Phong một ánh mắt quyến rũ chết người.
Tới nhưng không ở, vô cùng không lễ phép.
Hai bàn tay Tô Yên bắt lấy tay anh, theo bản nhạc, Lục Cận Phong bế Tô Yên lên, hoàn thành độ khó của động tác nhảy.
Cơ thể Tô Yên uyển chuyển linh hoạt, nụ cười vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ, lúc thì lại hoạt bát, hai khí chất hoàn toàn khác biệt này cùng một lúc được Tô Yên thể hiện ra, nhưng lại vô cùng ăn khớp với nhau.
Đây mà là khiêu vũ ư, có mà là mượn điệu nhảy để phát cơm chó cho mọi người thì đúng hơn.
Người ngoài như Vạn Nhất thấy mà mặt đỏ tim đập, anh ta chỉ đành quay đầu lại uống một ngụm rượu vang đỏ.
Những vị khách khác đều bị điệu nhảy của hai người họ ảnh hưởng, dường như bọn họ đều đang được sống lại với tuổi thanh xuân của mình.
Người nào người nấy cũng cảm thấy xốn xang trong lòng, khuôn mặt ửng hồng, vừa chấn động lại vừa bội phục.
Trong đám người đông đúc, Tô Vân chứng kiến cảnh này thì hai mắt đỏ lên vì ghen tị.
Cô ta ghét cay ghét đắng cái dàng vẻ được mọi người chúc tụng, được đứng trên tầng cao của Tô Yên.
Có cùng suy nghĩ đó cũng không chỉ có mình Tô Vân.
Ở một góc phòng khách, Chu Kiệt ngồi trên xe lăn cũng vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay Tô Yên giống như yêu tinh, cô được mọi người ca ngợi chúc mừng, là công chúa nổi bật nhất buổi tiệc.
Lục Cận Phòng ở cùng chỗ với Tô Yên, khiến người khác lập tức chỉ nghĩ đến bốn chữ “cặp đôi trời sinh”.
Chu Kiệt đố kỵ, tay anh ta nắm chặt lấy gấu quần của mình.
Anh ta không có chân trái, lần đầu tiên, anh ta cảm thấy cực kỳ tự ti trước mặt Tô Yên.
Tần Nhã Hân nhìn hai người đang nhảy giữa sân khấu, cô ta bèn đi sang một bên, bấm gọi số điện thoại của Tô Vân: “Sao cô còn chưa hành động? Chẳng lẽ cô muốn nhìn Tô Yên chiếm hết sự chú ý sao?”
Tô Vân rất thông minh, nghe thấy vậy lập tức đoán ra cô Tần cũng đang có mặt trong buổi tiệc này, có điều nhiều người quá, cô ta không nhận ra là ai.
Cô Tần luôn đeo khẩu trang che đi gương mặt mình, cho nên Tô Vân chưa một lần nhìn thấy ngoại hình thật sự của cô ta.
“Lục Cận Phong luôn rất mực bảo vệ chị ta, cho dù tôi có dùng đến chứng nhận giám định ADN thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tô Vân không hề ngốc, cô ta đã từng bị mất một ngón tay vì thế, nên sẽ không dại đi chọc giận mọi người.
Cô ta dám khẳng định, nếu giờ cô ta còn dám làm loạn một lần nữa ở đây thì ngày mai xác cô ta sẽ bị phơi ngoài đường cái mất.
Cô ta hận Tô Yên, cũng không muốn Tô Yên đắc ý, chiếm hết sự chú ý quan tâm của người khác, nhưng cô ta càng hiểu được rằng cần phải bảo vệ sự an toàn của bản thân.
Tần Nhã Hân tức điên lên: “Đồ vô dụng.”
“Cô Tần, tôi thân cô thế cô, lời nói không có trọng lượng, mấy lần trước đều không thể làm hại gì đến Tô Yên, hay là lần này cô nghĩ cách nào đó vạch trần chuyện Tô Yên chưa lập gia đình đã sinh con ra.” Giọng điệu Tô Vân trong điện thoại trở nên yếu thế.
Nếu có người cũng ghét Tô Yên giống cô ta thì tại sao cô ta phải mạo hiểm ló đầu ra?
Tần Nhã Hân tức giận cúp điện thoại ngay lập tức.
Bên Lục Cận Phong, nhạc cũng vừa dứt, điệu nhảy đã đi tới hồi kết.
Tô Yên và Lục Cận Phong thở hổn hển, trên trán hai người lấm tấm mồ hôi, cô và anh nhìn nhau cười, trong mắt bọn họ giờ chỉ còn lại đối phương.
Sau vài giây yên tĩnh, khán phòng lập tức tràn ngập tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Lục Cận Phong cầm hoa hồng đỏ trong tay đi đến trước mặt Tô Yên, giống như đang làm trò ảo thuật, anh lấy từ trong bông hồng đỏ ra một chiếc nhẫn kim cương.
Lục Cận Phong quỳ một chân xuống, cả căn phòng đều ngập tràn tiếng reo hò thích thú của các cô gái.
Lãng mạn quá đi.
Tô Yên cũng thật là hạnh phúc.
Ánh mắt Lục Cận Phong nhìn Tô Yên vô cùng nóng bỏng, anh dang hai cánh tay ra: “Yên Yên, từ giây phút anh gặp được em, anh đã muốn mình có thể cầm chặt lấy bàn tay của em, nhận định em là người bạn đời duy nhất trong cuộc đời này của Lục Cận Phong, vĩnh viễn không thay đổi, từ hôm nay trở đi, Lục Cận Phong anh sống chỉ vì một điều, đó là khiến em hạnh phúc.”
Giọng nói của Lục Cận Phong cất cao đầy phấn chấn, anh nói thật to: “Yên Yên, anh yêu em, gả cho anh nhé.”
Woa.
Cả hội trường lập tức chìm ngập trong tiếng hoan hô chúc mừng.
Không khí này lan tỏa đến tất cả mọi người, bọn họ cùng đồng thanh hét lên: “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi!”
“Cậu cả Lục đỉnh quá!”
“Cậu cả Lục là thần tượng của tôi!”
“Gả cho anh ấy đi, cô Tô, người đàn ông tốt như vậy, cô mà không đồng ý là chúng tôi chiếm lấy anh ấy đấy nhé.”
Tô Yên cảm động đến ứa nước mắt, tim cô cũng rung động mà đập thình thịch.
Mồ hôi thấm ướt chiếc áo sơ mi của Lục Cận Phong, khiến dáng vẻ anh lại càng trở nên quyến rũ chết người.
Có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy cũng thật là hạnh phúc quá đi.
Tô Yên tự nhủ trong lòng rằng, Tô Yên, mày quái đản như vậy.
Đến tận cuối cuộc đời này, có bao nhiêu người có thể gặp được một Lục Cận Phong như thế đây?
Hạ Phi huýt một tiếng sáo: “Dì Tô, lấy chú ấy đi, người đàn ông tốt như vậy, cả trái đất này chỉ có một thôi.”
Hạ Vũ Mặc chép miệng, nói: “Mặc dù chú Lục không nói về võ thuật, âm mưu nham hiểm, mượn dao cướp tình, nhưng mà xét về tình cảm mà chú ấy dành cho dì Tô tốt như vậy, cháu cũng có thể rộng lượng một chút, rút lui thôi, cháu còn nhỏ, chú Lục cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi, cháu đây cũng nên biết tôn giọng người già một chút chứ nhỉ, sẽ không tranh giành với chú nữa.”
Giọng nói trẻ con của Hạ Vũ Mặc vang lên, thằng bé nói xong những lời này lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đấy đều cười ầm lên.
Có được sự khích lệ của hai bảo bối, Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, cô căng thẳng chìa tay ra: “Được, em đồng…”
“Đợi đã.”
Tô Yên còn chưa nói xong, Tần Nhã Hân đã cướp lời, trong tay cô ta còn cầm theo tờ giấy kết quả ADN.
“Tiểu Hân, cô làm cái gì vậy?” Vạn Nhất gằn giọng, muốn kéo Tần Nhã Hân về.
Tần Nhã Hân nhanh chóng đến trước mặt Lục Cận Phong, cô ta không để ý gì tới sắc mặt tái xanh của Lục Cận Phong, nói: “Anh Cận Phong, em không thể để anh bị lừa gạt thêm được nữa, Tô Yên, cô ta từng sinh con, mà đứa con đó chính là nó, Hạ Phi.”
Tần Nhã Hân chỉ tay về phía Hạ Phi, đồng thời giơ tờ giấy giám định kết quả ADN lên: “Đây chính là bằng chứng giám định ADN quan hệ huyết thống, trên đó ghi rõ Tô Yên và đứa trẻ này là quan hệ mẹ con ruột thịt.”
Tần Nhã Hân vừa dứt lời, cả hội trường lại nháo nhào lên.
Vừa nãy là Hồ Thanh giả vờ có thai, giờ lại lộ ra chuyện Tô Yên có con riêng, không những thế cô còn mang đứa bé tới đây.
Trước đây cũng không phải chưa từng có tin đồn về chuyện Tô Yên có con riêng, hồi trước chỉ là đồn nhảm vô căn cứ, còn giờ thì mọi người cũng không chỉ tin rằng Tô Yên bị hãm hại nữa.
Gương mặt Lục Cận Phong thoáng một tia bất ngờ, anh biết chuyện Tô Yên từng có con, nhưng anh không hề biết hai đứa trẻ đó chính là Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi.
Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi cũng vô cùng kinh ngạc.
Dì Tô lại là mẹ ruột của chúng nó ư?
Vạn Nhất cũng sốc nặng, có thể nào đừng đột ngột kinh khủng vậy không?
An Hinh lo lắng bất an, vừa mới tiễn đi được một Hồ Thanh, chẳng ngờ quanh đây vẫn còn người xấu lảng vảng.
Giờ Tô Yên phải làm sao, An Hinh rối trí điên lên được.
Lục Cận Phong nhanh chóng thu lại nét mặt kinh ngạc của mình, anh lạnh lùng thốt ra một chữ với Tần Nhã Hân: “Cút.”
“Anh Cận Phong, những gì em nói đều là thật, không tin thì anh cứ tự mình hỏi cô ta đi.” Tần Nhã Hân bày ra dáng vẻ hung hăng dọa người, cô ta nhìn sang Tô Yên: “Tô Yên, cô có dám nói ra quan hệ thật sự của mình với hai đứa trẻ này trước mặt mọi người không?”
Tô Yên nhìn Hạ Vũ Mặc rồi lại nhìn Hạ Phi, cô biết một khi cô gật đầu thì cô sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
Cô cũng biết rõ, nếu cô phủ nhận thì sẽ tàn nhẫn biết bao với Hạ Mặc Vũ và Hạ Phi.
Hạ Mặc Vũ, Hạ Phi chưa từng được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, cô không thể nào vứt bỏ tụi nó vào lúc quan trọng.
Lục Cận Phong thấy tình hình không ổn, anh còn chưa kịp ngăn lại thì Tô Yên đã nhanh chóng thừa nhận: “Đúng, chúng là con trai ruột của tôi.”
Cả hội trường lập tức xôn xao.
Tần Nhã Hân cười đắc ý.
Lúc này, một nhân viên trong quán rượu đi đến chỗ Trần Tố Anh: “Bà chủ, có người tìm bà ở sảnh lớn.”
Trần Tố Anh vội vã đi ra ngoài, kết quả giám định đã có rồi.
Chỉ cần chứng minh được mấy đứa trẻ là con của Lục Cận Phong thì mọi chuyện đều không còn là vấn đề.
Trần Tố Anh nhanh chóng đi ra ngoài, Tô Vân lại đúng lúc trông thấy bà ấy, cô ta tò mò mà đi theo.