Nhũ Nương

Chương 60: Kỳ lạ

Cô ấy không thể mặc quần áo của mình nữa, và cô ấy không thể khỏa thân ra ngoài, vì vậy cuối cùng cô ấy phải mặc áo choàng của vị đại thiếu gia.

Vải dài, chảy xệ, vạt áo dài đến mấy phân, nếu không mang theo đôi giày cao, bước hai bước có lẽ cô sẽ bị ngã.

Không có áσ ɭóŧ hay quần dài, hai bầu vυ' căng phồng đến mức có thể nhìn thấy hình dạng của núʍ ѵú;

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Nương nhăn lại, và nỗi cay đắng hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Lâm Dương không khỏi thấp giọng cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ nhìn cô thật đáng thương đáng yêu, liền vươn tay giữ cô lại:

“Đi thôi.”

Đột nhiên, người đàn ông nắm lấy tay cô, vẻ mặt của Vạn Nương hơi đỏ, nhưng kỳ lạ là cô ấy không buông ra.

Không còn cách nào khác, cô tự nhủ thầm trong lòng, nếu nắm tay cô thì sẽ bước nhanh hơn, nếu không cô phải trải qua một quãng đường dài, không thể rửa sạch.

Nàng thật may mắn, dọc theo đường đi còn không có nhìn thấy nửa người, lúc trở lại sân cũng không thấy nữ nhân hầu hạ.

Đại thiếu gia nói muốn giúp cô bôi thuốc, nhưng Vạn Nương xấu hổ không đồng ý, Lâm Dương cũng không ép buộc.

Cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Quý Sơ cầm y phục của nữ nhân đặt qua một bên dưới ánh mắt ra hiệu của thiếu gia, cố nén giọng nói, giống như sợ người trong màn nghe thấy:

"Những gì thiếu gia phân phó, nô tì đã làm xong "

" Chà! "

Lâm Dương gật đầu nhẹ:

" Lui xuống đi. "

" Vâng. “

——

Bộ ngực, giữa hai chân, eo và bụng, và thậm chí qua gương đồng, cô có thể nhìn thấy trên lưng vết sẹo đỏ.

Vừa bôi thuốc cho bản thân, nàng không khỏi thở dài trước sự hung hãn của đại thiếu gia, đồng thời trong lòng cũng rất mâu thuẫn, có người không dám đối mặt với đại thiếu gia.

Cô sợ anh nói ra câu gì đó khiến cô cự tuyệt, cho dù đêm nay cô mê đắm, Vạn Nương trong lòng vẫn muốn về nhà, cả đời này cô sẽ không bị nhốt ở đây.

Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên, với giọng điệu bình tĩnh và ma lực trấn an, xoa dịu cảm xúc phức tạp của cô:

"Ta để quần áo ở mép trên của bình phong, và chúng giống bộ của nàng mặc hôm qua. Trương Ma Ma thì ta đã phái sang bên kia chuẩn bị công việc,nàng ko cần lo lắng vì sợ khó xử"

" Hôm nay, ta đang gặp khó khăn và hơi đột ngột. Nếu nàng muốn ghét ta, ta sẽ không bao giờ phàn nàn. Điều đó sẽ không bao giờ lọt vào tai người thứ ba, và ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ danh tiếng của nàng .”

"Trong viện người ta đã phái đi nơi khác, nàng có thể ra đi bất cứ khi nào nàng muốn. ”

Ở giữa vòng tay của nàng, để xua tan những ưu tư của nàng.

Cô thậm chí còn coi như khuôn mặt vô hồn của mình đối với anh bây giờ.

Vạn Nương tâm tình phức tạp thay đổi quần áo, rời khỏi sân đại thiếu gia, trở về phòng không bị ngăn trở.

Cơ thể cô đau nhức, mệt mỏi và thiếu ngủ, cô hơi bối rối suốt cả buổi sáng

Giờ ngọ, cô và Xuân Đào cùng đi từ sau bếp lên vừa đúng lúc gặp vài người bình thường, dáng người đẫy đà, khăn trùm đầu đi theo Trương Ma Ma ra phía sau.

Các nữ nhân đó trang điểm thấy liền ko phải là người ở trong nhà họ Lâm

Xuân Đào chạm vào khuỷu tay cô:

"Ta sẽ đếm, lần này Ma Ma đưa năm bảo mẫu vào nhà! Tất cả họ đều có bộ ngực thực sự cao, nhưng ngoại hình của họ thực sự khó có thể so sánh với ngươi. ”

Vạn Nương có chút khó hiểu:

“ Không phải việc sàng lọc bảo mẫu rất nghiêm khắc sao? ”Sao đột nhiên lại vào được năm người?

“Ai biết được!”

Xuân Đào thản nhiên đáp:

“Tiêu chuẩn này sẽ luôn thay đổi, tùy theo nhu cầu cũng phải thay đổi.”

Vạn Nương càng khó hiểu, hiện tại thiếu gia có thể ăn bổ sung, nước sữa yêu cầu của cô ấy cũng không kém ít hơn trước, tại sao cô ấy không tìm cô ấy khi cô ấy quá bận, và cô ấy có nhiều người hơn khi cô ấy rảnh rỗi?