Bắc Minh Tiên Đế Truyền Kỳ

Chương 278: Động xuân tâm

Anh ta đã nghe nói rằng Diệp Bắc Minh có thủ đoạn tàn nhân, động một cái là diệt môn! Vậy mà bây giờ anh ta lại dám đứng trước mặt một vị sát tinh như vậy…

“Nghiệp Thành! Diệp Bắc Minh là…” Lâm Phong hỏi.

Trịnh Nghiệp Thành yếu ớt nói: "Anh Phong, Diệp Bắc Minh chính là thần thoại trong giới võ đạo, tu vi võ đạo vô cùng mạnh mẽ, cao thủ số 1 thiên hạ.”

"Hả” Băng Ngôn lập tức tò mò nhìn Diệp Thần: “Em thật sự nhìn không ra, người còn trẻ như vậy mà là cao thủ số 1 trong vũ đạo”

Ngay cả ánh mắt của Tinh Hàm đối với Diệp Thần cũng trở nên phức tạp.

Cô ấy cũng có một số kiến thức về võ đạo, 30 tuổi vào Hóa Cảnh thì đã coi là có thiên phú về võ đạo, 70 tuổi vào Thần Cảnh đó là người có thiên phú siêu cao, 100 tuổi vào Thiên Kính thì coi như là sự tồn tại Nghịch Thiên rôi.

Nhưng về phần hắn, mới ngoài hai mươi tuổi đã là cao thủ số 1! Dù không vào Thiên Kính thì ít nhất cũng phải là nửa bước Thiên Kính có đúng không?

[Lấy thiên phú của anh ấy nếu tu tiên đạo thì khẳng định có thể nghiền nát chúng ta?] Trong lòng Tinh Hàm thầm nghĩ.

Đúng lúc này, giọng nói khinh thường của Lâm Phong truyền đến.

“Chỉ là cao thủ số 1 của thổ dân mà thôi vậy mà cũng dám đe dọa gϊếŧ chúng tôi! Đúng là muốn dùng đ đóm của mày để cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng của chúng tôi.”

"Đã ngươi như thế thích trang bức, vậy ta liền đồ ngươi cái này thổ dân, để ngươi biết cái gì là tu sĩ!"

Dứt lời, Lâm Phong chậm rãi mở ra bàn tay, thôi động Pháp Quyết.

Rất nhanh, bộp một tiếng, một đạo thủ đoạn thô màu đỏ lôi điện từ hắn lòng bàn tay xông ra, xông ra cao mười mét không, màu đỏ điện quang chiếu đầy đất huyết quang.

"Không được! Là Huyền Linh tông hỏa lôi quyết!"

Tình nhi trong lòng giật mình.

"Xem chiêu!"

Lâm Phong hét lớn một tiếng, một tay Doanh Doanh một nắm, phảng phất tay cầm Kim Cô Bổng một loại cầm màu đỏ lôi điện, hướng Diệp Thần đón đầu đánh tới.

Diệp Thần đang muốn động thủ.

"Tránh ra!"

Tình nhi đột nhiên khẽ quát một tiếng, đem Diệp Thần đẩy ra, sau đó gọi ra một thanh tú nữ kiếm, cũng không kịp thôi động Pháp Quyết, trực tiếp thả người nhảy lên, một kiếm bổ xuống.

"Bạch!"

Lôi điện bị đánh thành hai đoạn.

Tình nhi bởi vì không có thôi động Pháp Quyết, bị điện giật đánh toàn thân run lên.

"Chị Tinh Hàm, chị không sao chứ?” Thấy Tinh Hàm đang lui trở lại, Băng Ngô hít một ngụm khí lạnh chạy đến hỏi.

"Không sao! Châm điện có chút tê." Tinh Hàm thản nhiên nói.

"Hừ hừ." Lâm Phong ở phía đối diện hừ lạnh: "Tôi còn tưởng là người đẹp trong số thổ dân, vốn định chờ sau khi san bằng nơi này xong sẽ bắt cô đi vui đùa một chút, không nghĩ đến lại là một tu sĩ, là tôi đã bị lừa rồi.”

“Có điều như vậy thì sao chứ, bị điện của tôi giật đến tay chân đều bị tê rần, chứng tỏ cô cũng chỉ là một tu sĩ nhỏ, trong vòng ba chiêu tôi nhất định sẽ đánh bại cô!”

"Làm càn!” Băng Ngôn hét lớn: “Dám nói với chị Tinh Hàm của tôi như vậy! Các người chán sống rồi!”

“Ha ha ha!” Lâm Phong cười rộ lên: “Tôi cũng muốn nói, đánh bại chị Tinh Hàm của cô sau đó đưa hai người đi, tôi sẽ cùng huynh đệ chơi đến rạng sáng.”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Chí Hào đang đứng phía sau, hỏi: "Anh Hào, hai vị nữ tu sĩ này cũng không tệ, anh thích chơi người nào, em để anh chọn trước, người còn lại sẽ là của em.”

“Tôi sẽ chỉ chơi cô gái này.” Tiêu Chí Hào cười xấu xa và chỉ vào Tinh Hàm.

"Ha ha, Hào sư huynh có mắt nhìn tốt!” Lâm Phong cười cười, sau đó nhìn lại Băng Ngôn: "Cô cũng không tệ, vậy thì tôi sẽ chơi cô.”

"Mày đúng là muốn tìm cái chết mà” Băng Ngôn tức giận nhất thời lấy ra một thanh kiếm, đọc kiểm quyết, thân kiểm lập tức được bao phủ bởi một đạo kiếm quang trong suốt như băng

Cô ta là ai?

Cô ta chính là đệ tử được sủng ái nhất của đại trưởng lão Huyền Kiếm Tông, ở Huyền Kiếm Tông chưa từng có ai dám động vào cô ta, huống chi là tở tưởng đến cơ thể của cô ta,

Tinh Hàm chị thậm chí còn có lai lịch lớn hơn!

Cô ấy là con gái của tông chủ, được tông chủ coi như viên ngọc quý trong tay, được tất cả mọi người hết mực yêu thương, ai dám có suy nghĩ đến người của chị Tính Hàm chứ?

Nhưng hôm nay thật sự có hai người ở Huyền Linh Môn không biết sống chết, dám nói muốn chơi bọn họ, chính là chết

Phải biết là Huyền Kiếm Tông là đỉnh cấp tông môn, còn Huyền Linh Môn chỉ là môn phải hạng hai dưới quyền, nếu như tông môn biết chuyện này, ông ấy nhất sẽ phải một đại quân trấn áp cảnh giới và san bằng Huyền Linh Môn.

"Nạp mạng đi!”

Lúc này, Băng Ngôn khẽ quát một tiếng, nâng kiểm lên, chém về phía Lâm Phong.

Kiểm quang lập tức tăng vọt, trong phút chốc sắc mặt của Lâm Phong tái nhợt.

“Này! Tôi không ngờ rằng hai cô gái này lại có dị thuật mà trông họ có vẻ khá mạnh." Mã Thiên Kiêu không khỏi kinh ngạc.

Diệp Thần bật cười. “Hai người đều lớn tuổi hơn ông! Gọi họ là cô gái thực không thích hợp.”

"Anh biết sao?” Tinh Hàm hơi nhíu mày, không khỏi nhìn Diệp Thần.

“Tôi đã nhìn ra khi ở trên máy bay." Diệp Thần cười.

Tinh Hàm: “…”

Chẳng lẽ hắn cũng là tu sĩ?

Nếu không, làm thế nào mà hắn có thể nhìn ra? Cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Băng Ngôn có bị hắn nghe thấy không?

Trong đầu cô ấy chợt hiện ra nhiều câu hỏi.

"Muốn chết!”

Lúc này, Lâm Phong đọc pháp quyết, chưởng về phía Băng Ngôn.

Phù phù!

Một chuỗi lửa bắn ra từ lòng bàn tay của Lâm Phong có ý định đốt cháy kiếm của Băng Ngôn.

"Băng Ngôn cẩn thận!” Tinh Hàm không thể không nhắc nhở.

“Yên tâm đi, chị Tinh Hàm.” Băng Ngôn bình tĩnh đáp lại, thanh kiếm trong tay cô ta bay lên, khoảng không lập tức ngưng tụ một vòng tròn dày đặc của băng kiểm, bắn vào chuỗi lửa.

Với sự va chạm của băng và lửa này, thanh kiếm băng phá vỡ chuỗi lửa một cách kỳ diệu, nhỏ giọt những giọt nước pha lê và tiếp tục xông đến bao phủ Lâm Phong.

“Phong sư đệ cẩn thận.”

Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Chí Hào lập tức đọc tiên pháp, bắn ra một quả cầu năng lượng cuồng bạo để đón đầu thanh kiếm bằng đang lao đến.

Cạch! kiếm băng va vào quả cầu năng lượng, giống như lấy trứng chọi đá, tất cả đều bị bắn tan nát, nhưng màu sắc của quả cầu năng lượng cũng chỉ nhạt đi một chút rồi sau đó vẫn cuồng bạo đánh về phía Băng Ngôn.

Thấy vậy, Tình Hàm nhanh chóng nâng kiểm lên và chém vào quả cầu năng lượng.

Lần này nàng đã thúc giục kiếm thuật, thần kiếm được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, dễ dàng cắt quả cầu năng lượng, biến quả cầu năng lượng thành hai luồng gió mạnh thổi qua hai bên người nàng.

“Chị Tinh Hàm, chị giải quyết tên này, em giải quyết tên kia, đánh cho đến khi hắn kêu cha gọi mẹ mới thôi!" Băng Ngôn buông một lời, dùng kiểm lao về phía Lâm Phong.

Tinh Hàm không muốn gây rắc rối, nhưng nhìn thấy Tiêu Chí Hào đang tấn công đến nên cô ấy chỉ có thể đánh bại anh ta trước rồi nói.

Ngay sau đó, trận đánh của Tinh Hàm và Tiêu Chí Hào, Băng Ngôn và Lâm Phong, đã diễn ra sôi nổi.

Đừng tưởng rằng bọn họ chỉ là phái nữ nhưng thật ra là mày liều không nhường mày râu, đánh Tiêu Chí Hào và Lâm Phong phải liên tục thất bại mà chạy lui.

"Người đẹp, chúng ta lùi lại một bước thì sao, các người thu tay lại rồi chúng tôi rời đi, các cô xem có được hay không?” Tiêu Chí Hào không chống lại được đòn tấn công dữ dội của Tinh Hàm, không khỏi kêu lên.

Anh ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết trên tay hai người này.

Tinh Hàm còn chưa kịp trả lời, Băng Ngôn đã tức giận nói: "Cái rắm, chỉ các người dám có ý xúc phạm chị Tính Hàm và tôi thì tôi và chị Tinh Hàm sẽ gϊếŧ chết các người”

"Sư phụ của tôi đang ở Giang Hải, hai người các ngươi không sợ nếu gϊếŧ chúng ta thì ông ấy sẽ trả thù các ngươi sao?” Tiêu Chí Hào uy hϊếp nói: "Nếu hai người không dừng lại thì tôi sẽ bảo sư đệ của mình báo tin cho sư phụ của mình đến cứu.”

Sư phụ của bọn họ chắc chắn sẽ rất lợi hại, nếu họ tới thật thì cô ta và chị Tinh Hàm chắc chắn sẽ không phải là đối thủ.

Lúc này, Tinh Hàm thu kiếm và nói: “Vậy chúng ta hãy lùi lại một bước.

Sau đó, cô ấy hét lên với Băng Ngôn: "Băng Ngôn, quay lại.

Băng Ngôn biết rõ những lo lắng của chị Tinh Hàm nên không ngoan cố mà rút lui.

"Có thể hỏi hai người đến từ môn phái nào không?" Tiêu Chí Hào hỏi.

Băng Ngôn hừ lạnh: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, cút ngay đi, kẻo chị Tinh Hàm của tôi hối hận sẽ gϊếŧ chết các người!"

Khóe mắt Tiêu Chí Hào co giật nhưng thực lực của anh ta không tốt bằng những người khác vì vậy phải nuốt con giận này trước.

"Vậy thì chúng ta có duyên sẽ gặp lại." Tiêu Chí Hào siết chặt nắm đấm, nhưng trong lòng hung ác nói: "Lần sau gặp lại hai người, nhất định sẽ để sư phụ đánh hai người thật nặng, sau đó xem tôi làm sao chà đạp hai người.

Sau đó anh ta vung tay: “Chúng ta rút lui!”

Mấy người bọn họ vội vã rời đi.

"Hừm, nếu không phải chị Tinh Hàm và tôi không đi cùng với các trưởng lão thì các người đã bị gϊếŧ rồi!” Băng Ngôn hừ lạnh nhìn theo hướng Tiêu Chí Hào và những người khác đang rời đi.

"Cảm ơn hai người đã giúp đỡ, nhà họ Tào của tôi vô cùng biết ơn!" Tào Nhật Vượng đang dìu người cha bị thương nặng của mình và củi đầu cảm ơn.

"Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi… Muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi! Anh ấy đã cho tôi và Băng Ngôn lên xe, nếu không tôi và Băng Ngôn sẽ không ở đây." Tinh Hàm nhìn Diệp Thần và nói.

Băng Ngôn lập tức không vui khi nghe điều này, và hừ lạnh nói với Diệp Thần: “Chị Tinh Hàm, muốn cảm ơn thì phải là hắn cảm ơn chúng ta, nếu không có hai chúng ta thì có lẽ hắn đã bị người ta làm thịt rồi."

Vừa nói, cô ta vừa kiêu ngạo nói với Mã Thiên Kiêu: “Khi ở trên máy bay, không phải ông muốn đái tôi sao, ông có thể đến thử ngay, tôi sẽ chấp ông một tay"

Mã Thiên Kiêu: “…”

Ông ta không bao giờ ngờ rằng đời này mình sẽ bị một người phụ nữ bắt nạt.

"Hừ! Ông không dám sao? Nếu ông không dám thì mời tôi đây và chị Tinh Hàm của vào nhà, sau đó đun hai xô nước nóng để chị Tinh Hàm và tôi ngâm mình trong bồn tắm coi như là lấy công chuộc tội.” Băng Ngôn điều ngoa nói.

“Ngài Diệp, cô ta... thật quá đáng!” Mã Thiên Tường lập tức nhìn Diệp Thần cầu cứu.

Băng Ngôn hừ lạnh: “Ông không cần nhìn mặt hắn, hắn không dám không đồng ý, bằng không tôi liền…”

Vèo!

Trước khi cô ta có thể nói hết lời, một vệt bóng đen đã mang theo tiếng gió bắn ra từ hướng Tiêu Chí Hào rời đi, nhằm thẳng vào mi tâm Băng Ngôn.

"Băng Ngôn, tránh ra!” Tinh Hàm kinh ngạc, định đẩy Băng Ngôn ra.

Lúc này Diệp Thần dùng hai ngón tay sắc bén bắt lấy.

Trước lúc Tinh Hàm đẩy Băng Ngôn ra! Cô ấy đã nhìn thấy một cái phi tiêu hình con dơi giữa hai ngón tay DIệp Thần, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng.

"Cái này ..." Băng Ngôn sững sờ!

Cô biết ở khoảng cách gần như vậy, nếu Diệp Thần không bắt được phi tiêu, Tình nhi sẽ không kịp đẩy cô ra, sẽ bị phi tiêu bắn trúng.

Mà cái này phi tiêu, chính là Huyền Linh cửa độc môn ám khí tử vong chi bức, mang theo kịch độc, một khi trúng chiêu, cửu tử nhất sinh!

Một giây tiếp theo, Tình nhi giật mình chạy về phía Diệp Thần.

"Ngươi mau buông tay! Sẽ trúng độc!"

Keng!

Diệp Thần tiện tay vứt xuống độc tiêu.

"Mau, để tôi xem có trúng độc không"

Nhìn thấy Diệp Thần ném đi phi tiêu độc, Tinh Hàm vội vàng nằm lấy tay hắn quan sát… Cô ấy chỉ thấy vệt nước hồng giữa hai ngón tay!

“Mau đem đi rửa sạch, đây là độc của khô lâu, chất độc vô cùng bá đạo! Nó sẽ xuyên qua lỗ chân lông xâm nhập vào kinh mạch, trong thời gian ngắn có thể khiến cho tu sĩ trở thành phế nhân mà độc phát thận vong.”

Sắc mặt Tinh Hàm hoàn toàn thay đổi, chuẩn bị đưa anh đi rửa tay! Nhưng không ngờ là năm ngón tay Diệp Thần lại năm chặt, bao trọn bàn tay thon nhỏ trắng nõn của cô ấy.

Diệp Thần đột nhiên nằm tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô khiến cơ thể mỏng manh của Tinh Hàm đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, trái tim nhỏ bé của cô ấy cũng đập thình thịch.

"Đúng là dương khí mạnh mẽ, không ngờ cô ấy thật sự là Cửu Dương Thánh Thể!” Trong lòng Diệp Thần thầm nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Kết quả là Tinh Hàm nhìn thấy nụ cười xấu xa không hề che giấu của anh thì trái tim nhỏ bé của cô ấy càng đập mạnh hơn, muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô đột nhiên không biết phải làm sao.

"Anh... Làm tôi đau." Cô ấy khẽ mở mỗi môi đỏ mọng của mình ra.

Thật ra là không đau lắm nhưng chỉ là nam nữ thụ thụ bất thân, suy nghĩ của cô ấy khiến bản thân vô cùng hoảng loạn.

“Xin lỗi." Diệp Thần cười nhẹ buông tay.

Tinh Hàm lập tức hoảng sợ rút bàn tay nhỏ bé ra, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Băng Ngôn đột nhiên bất mãn, đứng dậy mắng Diệp Thần: "Được rồi, anh thật không có lương tâm.

Chị Tinh Hàm của tôi là lo lắng anh bị trúng độc, thúc giục anh đi rửa tay vậy mà anh dám lợi dụng chị ấy! Tôi hỏi anh, anh có còn là người không?”

"Băng Ngôn, đừng vô lễ." Tinh Hàm nhẹ giọng khiến trách: “Nếu anh Diệp không kịp thời chặn phi tiêu độc thì có lẽ em đã chết rồi!”

"Em biết anh ta đã cứu em, nhưng anh ta không thể lợi dụng chị.” Băng Ngôn hừ lạnh.

“Em nói lung tung cái gì vậy.” Tinh Hàm mặt càng đỏ bừng.

"Em không có nói lung tung, chính chị Tinh Hàm cũng biết là em có nói nhảm không!” Băng Ngôn hừ lạnh.

Đột nhiên, cô ta quan sát Tinh Hàm đỏ mặt, cười xấu xa: "Chị Tinh Hàm! Chị đã động xuân tâm rồi à?”