Sau khi nhận được bốn quyền pháp môn tu luyện của Diệp Thần, chưởng môn và các trưởng lão đều kích động không thôi, cả người lập tức lộ ra vẻ thoải mái.
Đến lúc này bọn họ mới biết đại đạo được sinh ra như thế nào, vũ trụ mênh mông rộng lớn như thế nào...
Đồng thời, tu luyện theo pháp môn Tiên đạo chính thống mà Diệp Thần tuyền thụ còn có thể nhân đôi tuổi thọ. Đối với bọn họ mà nói thì đây thật sự là nhặt được bầu vật rồi.
Sau đó nhờ Diệp Thần truyền đạo năng lực cho bọn họ thì đã giúp tu vi ban đầu của họ chuyển hóa thành pháp môn tu luyện mà hắn truyền thụ
Tu vi của chưởng môn trực tiếp bước từ Thiên Tiên Cảnh viên mãn thành Thông Linh Cảnh đỉnh phong.
Tu vi của các trưởng lão khác cũng theo đó mà thay đổi.
“Hiện tại các người đã biết tại sao mình không phải đối thủ của tôi rồi đi, bởi vì tôi đã tiến vào Thần Hải Cảnh nhập môn, so với cảnh giới Thông Linh Cảnh đỉnh phong của các người cao hơn rất nhiều." Diệp Thần cười cười nói với chưởng môn.
“Chẳng trách! Chẳng trách” Mọi người bằng nhiên tỉnh ngộ, bây giờ bọn họ mới phát hiện pháp môn tu luyện của thổ dân như bọn họ và pháp môn tu luyện của Tiên Đạo chênh lệch nhiều hơn cả một cảnh giới.
“Cảm ơn Thượng Tiên đã ban thưởng pháp môn, xin nhận một lạy của đệ tử Lý Gia Quân!” Chưởng môn cung kinh quỳ lạy, không hề có chút đau lòng nào, trái lại còn cảm thấy mình đã có lời.
“Cảm ơn Thượng Tiên đã ban thưởng pháp môn, xin nhận một lạy của các đệ tử!” Các trưởng lão cũng dồn dập quỳ lạy.
“Đứng lên đi, cố gắng làm việc cho tôi nếu không tôi có thể cho các người thì tôi cũng có thể phá hủy các người"
“Xin Thượng Tiên cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ vì Thượng Tiên mà sai đầu đánh đó, sẽ không sai hai lòng!” Chưởng môn và các trưởng lão đồng thanh nói.
Diệp Thần gật đầu.
“Đúng rồi." Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: "Các người có biết nơi nào có cỏ Thất Tinh Liên Châu không?”
“Có thưa Thượng Tiên, trong số các tông môn thì chỉ có Huyền Đỉnh Tông là có có Thất Tinh Liên Châu.” Chưởng môn Lý Gia Quân nói.
Hai mắt Diệp Thần nhất thời sáng lên nói: "Có cách nào liên lạc với bọn họ không, tôi muốn làm một giao dịch với bọn họ.”
Lý Gia Quân cười khổ nói: "Thương Tiên! Ngài có chỗ không biết Huyền Đỉnh Tông chính là một trong Tứ Đại Đỉnh Cấp Tiên Tông.
Nơi đây nổi tiếng với phương pháp luyện đan độc nhất vô nhị, đan dược để bán cho các đại tông môn cũng không đủ bán.
Huyền Tiêu Môn chỉ là môn phải hạng hai căn bản hoàn toàn không xứng để biết bọn họ, cũng càng không có tư cách giao dịch với bọn họ.”
“Ghê gớm như vậy sao?" Diệp Thần nhíu nhíu mày. “Đúng vậy, Thượng Tiên, Huyền Đỉnh Tông có quy mô rất lớn! Có hơn 10 nghìn đệ tử, 16 vị trưởng lão, và mỗi người trong số họ đều là Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong hơn nữa một thời gian trước tông chủ của bọn họ cũng đã tiến vào Kim Đan Cảnh.
Còn có, lão tổ của bọn họ đã là Kim Đan Cảnh tiểu thành, có mỹ danh Đan Vương, các đại tông môn chủ cũng phải kính Đan Vương bảy phần, cho đến bây giờ những chưởng môn của những môn phải như chúng tôi thậm chí cũng không có tư cách để kính Đam Vương.” Lý Gia Quân nói xong thì cảm thán một hơi.
Mà Diệp Thần nghe thấy vậy lại càng nhíu mày sâu hơn.
"Không phải Kim Đan là có thể tiến vào Côn Luân Hư sao, tại sao những Kim Đan này không tiến vào Côn Luân Hư?”
“Thượng Tiên có chỗ không biết! Côn Luân Hư tuy tốt nhưng mà Kim Đan trong Côn Luân Hư nhiều như chó! Hơn nữa còn có nhiều Nguyên Anh Cảnh đại năng vì lẽ đó nên khi Kim Đan vào Côn Luân Hư sẽ phải cố nuốt giận vào bụng, đây chính là lý do tại sao có nhiều tu sĩ dù đã là Kim Đan nhưng bọn họ cũng không muốn vào Côn Luân Hư.
Dù sao thì có rất nhiều người thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.” Lý Gia Quân chậm rãi nói.
Diệp Thần gật đầu, điều này cũng không có gì khó hiểu.
"Các đại tông môn này có bao nhiêu Kim Đan?”
“Có thể là sáu bảy người! Bọn họ đều ở Tử Đại Tông Môn, hai người ở Huyền Đỉnh Tông, hai người ở Huyền kiểm Tông, Huyền Thanh Tông có một và Huyền Minh Tông thì không chắc có một hay hai người." Lý Gia Quân hiểu rõ như lòng bàn tay mà nói ra.
Diệp Thần gật đầu hỏi tiếp: "Các người có xây đạo trường ở bên ngoài vậy Huyền Đỉnh Tông thì sao? Họ cũng có xây dựng đạo trường bên ngoài chứ?"
“Thưa Thượng Tiên! Đúng vậy." Vương Vũ Huyền lập tức nói: “Tôi đã ở bên ngoài hai tháng, ngoại trừ Huyền Thanh Tông không có xây dựng tông môn thì ba đại tiên tông còn lại đều xây dựng tông môn ở bên ngoài!
Huyền Đỉnh Tông xây dựng ở vùng ngoại ô Giang Hải, có diện tích hơn một triệu mét vuông và có sông Hoàng Giang chảy qua nó! Có người nói rằng để xây dựng xong thì ít nhất sẽ tốn bốn mươi lăm tỷ USD và mất khoảng ba năm để hoàn thành.”
“Nói như vậy thì cũng sẽ có các trưởng lão của Huyền Đỉnh Tông giám công bên ngoài?” Diệp Thần hỏi.
"Đúng vậy, có trưởng lão, bốn vị chấp sự, cùng mười mấy đệ tử thay phiên nhau giám sát công việc ngày đêm."
“Ra vậy, tôi sẽ tranh thủ thời gian đi Giang Hải nói chuyện với các trưởng lão của Huyền Đỉnh tông.” Diệp Thần khóe miệng nhếch lên nhẹ, như đang nắm chắc phần thắng
Lý Gia Quân vội vàng dặn dò: "Huyền đỉnh tông loại này đại tông môn trưởng lão từng cái tính cách cao ngạo, Thượng Tiên đi tìm hắn đàm phán, sợ không chiếm được sắc mặt tốt, mặc dù Thượng Tiên đạo pháp cao minh, nhưng huyền đỉnh tông so với chúng ta Huyền Tiêu cửa mạnh gấp trăm lần, Thượng Tiên tốt nhất đừng đi đắc tội bọn hắn, để tránh bị đến rất nhiều không tất yếu phiền phức."
Tất nhiên Diệp Thần biết về mối quan hệ quyền lực, nhưng để chữa khỏi gương mặt bị bỏng của Tần Lạc Tuyết, anh cảm thấy cần phải nói chuyện với các trưởng lão của Huyền Đỉnh tông.
**********
khi Diệp Thần trở về dẫn theo Nhậm Vũ Phi trở về Nam Hải, và sau đó trở về Giang Hải với Thẩm An Kỳ thì đã là một giờ chiều
“Trong này có rất nhiều dược liệu, cô hãy tạo một tụ linh trận nhỏ lấy một số lượng dược liệu thích hợp hóa thành linh khí rồi từ từ tu luyện, tôi đi về trước đây." Diệp Thần đưa cho Thẩm An Kỳ một chiếc nhẫn không gian bằng huyền đồng, dạy cô cách mở ra rồi nói.
Bây giờ cô là người tu sĩ Luyện Khí tiểu thành nên vẫn có thể bố trí một trận tụ linh nho nhỏ.
Thẩm An Kỳ nhận lấy chiếc nhẫn không gian, chu miệng nói: "Anh có thể cùng về cùng tôi một lát hay không, mấy ngày rồi tôi không được anh lâm hạnh, vốn là tối hôm qua muốn... nhưng lại không ngờ Phi Vũ lại bị bắt”
Diệp Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi theo cô vào biệt thự để thỏa mãn cô một chút.
Mà lúc này ở nhà họ Tần.
“Ông ơi, cháu nghe nói khoảng 3 giờ chiều có bản đầu giá một trang trại rộng hơn 1.000 mẫu Anh ở Nam Thành! Chúng ta bỏ một ít tiền ra mua nó được không?" Tần Lạc Tuyết đi đến phòng làm việc của Tần Chính Thanh rồi nói.
“Cháu mua mảnh đất đó làm gì, làm bất động sản sao?" Tần Chính Thanh đặt cây bút lông trên tay xuống hỏi.
Tần Lạc Tuyết mỉm cười, nói: “Cháu nghe nói rằng nhiều người giàu ở khắp các nơi trong nước đang xây dựng các đạo quản, họ nói rằng họ là vì muốn cầu phúc tiêu tại.
Chúng ta cũng lấy danh nghĩa của Diệp Thần xây một cái đi, ngày nào anh ấy cũng có việc, chỗ này chọc giận anh ấy, chỗ kia chọc giận anh ấy, ngày hôm qua An Kỳ còn suýt bị bắt cóc nữa, vì vậy cháu cũng muốn xây dựng một cái để tiêu tại, nhân đây tiện cầu phúc cho Diệp Thần và cục cưng của cháu sau này có thể bình an, khỏe mạnh và vui vẻ trưởng thành."
Nhắc đến con, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên nồng đậm tình mẹ.
Tần Chính Thanh cười ha ha nói: “Đề nghị này cũng không tệ, nhưng mà Lạc Tuyết này, cháu có biết xây một đạo quản hơn 1.000 mẫu tốn kém như thế nào không?”
"Khu đất trị giá khoảng 3 tỷ USD, tiền xây dựng khoảng 4.5 tỷ USD, như vậy khoảng 7,5 tỷ USD chắc là đủ rồi." Tần Lạc Tuyết nói
Diệp Thần cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, 7,5 tỷ cũng đủ.
“7,5 tỷ USD?” Tần Chính Thanh mỉm cười, giơ 4 ngón tay lên nói: “Đạo quán do người giàu ở Giang Hải xây dựng, dự tính sẽ vượt quá 45 tỷ USD.
A!
Tần Lạc Tuyết kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khϊếp sợ
“Xây một cái đạo quán mà tốn 45 tỷ USD?” Cô kinh ngạc nói.
Tần Chính Thanh gật đầu và nói: “Ngày hôm qua khi ông trò chuyện với Mã Thiên Kiêu và Vịnh Thế thì mới nghe họ nói, các nơi trên toàn quốc đang xây dựng đạo quản và ở Giang Hải kia là cái có đầu tư lớn nhất, có sông Hoàng Giang trải qua, hơn nữa có diện tích lên đến 1 triệu mét vuông. Nó được lên kế hoạch xây dựng 18 đại điện, hàng trăm lầu các và gần một nghìn phòng ốc các loại “
“Hơn nữa ông còn nghe nói ngôi đạo quán này còn tốn hơn hơn 100 tấn vàng, và tất cả các cột trụ của 18 đại điện đều phải làm bằng đồng thau. Số vàng và đồng ở cũng đã hơn hơn 7,5 tỷ USD rồi."
“Ngoại trừ cái đạo quán này thì những đạo quản khác đều cần đầu khoảng 15 tỷ USD trở lên."
“Mà với danh tiếng của Diệp Thần thì hoặc là không xây còn nếu muốn xây thì phải vượt qua quy mô của đạo quán ở Giang Hải! Cho nên nếu mà cháu có ý định xây dựng đạo quản thì trước tiên phải chuẩn bị 45 tỷ USD trước đã. “
“Tổng tài sản của nhà họ Tần của chúng ta cũng chưa vượt quá 15 tỷ USD! Tuy rằng mặt nạ dưỡng da của chúng ta bản rất chạy, nhưng cũng phải mất bảy tám năm mới có lãi ròng 300 tỷ.”
“Vì vậy, bây giờ đừng xây dựng nó! Một khi bắt đầu xây dựng, mỗi ngày đều phải đốt 45 triệu USD, đốt đến 3 năm, chúng ta không chịu nổi, không chịu nổi.”
Tần Chính Thanh tận tình khuyên bảo nói một đồng, tóm lại chỉ là không muốn xây dựng, giấc mộng trở thành người giàu nhất nước của ông còn chưa đạt được đây.
“Nhưng tổng tài sản của người giàu nhất Giang Hải cũng chưa tới 15 tỷ USD mà, nếu họ có thể xây được thì chúng ta cũng có thể xây được.
Nếu vượt mức thì chúng ta có thể vay tiền ngân hàng rồi trả dần! Khi đạo quán xây xong chúng ta cũng có thể kiếm được tiền vé và tiền nhang đèn công đức“ Tần Lạc Tuyết chu môi nói
Cô nghĩ rằng Diệp Thần đã làm rất nhiều chuyện cho cô nên cô cũng muốn làm một điều siêu có mặt mũi cho Diệp Thần, còn có thể cầu phúc cho cục cưng, đây chính là một chuyện vô cùng tốt.
Tần Chính Thanh nghe như vậy thì lập tức đau lòng, suýt chút nữa là không thể thở nổi.
“Lạc Tuyết nền tảng của nhà họ Tần của chúng ta nông cạn, không thể so sánh được với nhà họ Dương ở Giang Hải được! Nhà họ Dương của người ta không chỉ là người giàu có nhất Giang Hải, mà còn là một gia tộc võ đạo có lịch sử trăm năm.
Người ta ở Giang Hải này ăn sâu bén rễ và có ảnh hưởng cả tỉnh Bắc Hồ, chỉ cần một câu nói, một đám người sẽ cho người ta vay tiền, rất nhanh là có thể tập hợp 45 tỷ USD.
“Nhưng đối với nhà họ Tần chúng ta, nếu không tính đến Diệp Thần thì không có bao nhiêu người ở Giang Châu đồng ý cho chúng ta mặt mũi cả! Mà muốn cho chúng ta mượn tiền chứ?"
“Chúng ta cũng không thể dựa vào danh của Diệp Thần mà đưa tay ra đòi tiền người ta, đúng không?”
Tần Lạc Tuyết cảm thấy cũng có lý, nhưng cô vẫn nói: “Nếu không thì con đi mua khu đất đó trước vậy, có xây hay không thì đợi Diệp Thần quay lại rồi cháu sẽ bàn bạc với anh ấy, kẻo một mảnh đất lớn như vậy bị người ta chiếm lấy, sau này muốn có một vùng đất lớn như vậy thì cũng rất khó khăn.”
Tần Chính Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Nếu mua đất rồi để cho Diệp Thần tự mình xây dựng thì ông cũng không lo lắng Diệp Thần sẽ không lấy ra được tiền, dù sao cũng đừng dùng hết tài sản của nhà họ Tần này là được.
Không phải ông hẹp hòi, nhưng mà số tiền mà cả đời ông kiếm được nếu mà muốn tiêu như vậy thì thực sự là không muốn, trừ phi có thể nhìn thấy lợi nhuận khổng lồ sau này, nhưng mà ông nhìn đạo quán đó thật sự không thể hy vọng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.
Đây là sự khác biệt giữa thế hệ giàu có thứ nhất với thế hệ giàu có thứ hai và thế hệ giàu có thứ ba.
Được sự đồng ý của ông nội, Tần Lạc Tuyết liền đi lấy thẻ ngân hàng của mình và gọi Takeru Satoh đến địa điểm đầu giá.
Địa điểm đấu giá được thiết lập trong sảnh tiệc của một khách sạn 5 sao, địa điểm này là thuộc sở hữu chung của nhiều người, được các ban ngành liên quan thông qua và một công ty đầu giả chịu trách nhiệm đấu giá.
Khi Tần Lạc Tuyết đến nơi đấu giá thì cô nhìn thấy rất nhiều nhà kinh doanh bất động sản quen thuộc cùng với rất nhiều gương mặt xa lạ.
Nói tóm lại, có rất nhiều người tới tham gia cuộc đấu giá này, có thể lên tới hàng trăm người, các nhà kinh doanh bất động sản hàng đầu toàn quốc đều đích thân đến hoặc phải người tới đấu giá, toàn bộ sàn đấu giá vô cùng náo nhiệt.
“Phu nhân, tại sao ngài lại đến đây?”
Ngay khi Tần Lạc Tuyết tìm được một chỗ để ngồi xuống, một giọng nói đã xông vào màng nhĩ của cô.
Cô lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy một vài gương mặt quen thuộc, có kinh ngạc đứng dậy nói: "Ông Hoắc, ông Triệu, sao hai người cũng đến đây?”
Hoắc Cảnh cười nói: "Hiện tại khắp nơi đều đang xây dựng các đạo quản, mấy ông già chúng tôi đã bàn bạc quyết định cùng mua một mảnh đất.
Mọi người đều góp một ít tiền và xây một mảnh cho ngài Diệp! Tình cờ có một mảnh đất lớn như vậy đem bán đấu giá nên hai chúng tôi làm đại diện đến tham gia đấu giá.